»» Nội dung bài viết:
Viết bài văn trình bày cảm nhận về vẻ đẹp anh bộ đội cụ Hồ thời kháng chiến chống Pháp qua hai đoạn thơ đầu bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu và “Nhớ” của Hồng Nguyên
- Mở bài:
Bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu và “Nhớ” của Hồng Nguyên là hai tác phẩm xuất sắc của nền văn học kháng chiến chống Pháp. Nhớ (Hồng Nguyên) được viết 1946, Đồng chí (Chính Hữu) viết năm 1948. Hai nhà thơ đều hướng về hình ảnh anh chiến sĩ vệ quốc và bằng thể thơ tự do với hình thức câu ngắn, câu dài đan xen nhau. Mỗi đoạn thơ là một khúc ca hào hùng về anh chiến sĩ vệ quốc quân.
- Thân bài:
Vẻ đẹp anh bộ đội cụ Hồ qua đoạn thơ trong bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu:
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí!
Đoạn thơ là lời tâm tình của hai anh chiến sĩ xa quê trong giây phút nghỉ ngơi trên bước đường hành quân. Qua lời tâm tình giản dị, ta nhận ra vẻ đẹp anh bộ đội cụ Hồ – vẻ đẹp của tình đồng chí thiêng liêng của những người nông dân mặc áo lính, ra đi từ những vùng quê nghèo khó.
“Súng” là hình ảnh ẩn dụ cho nhiệm vụ. “Đầu” ẩn dụ cho mục đích chiến đấu của các anh. Ba điệp từ xuất hiện trên cùng một dòng thơ khẳng định được tư thế của người lính đang làm nhiệm vụ. Đồng thời khẳng định cái chung thứ hai giữa các anh: chung nhiệm vụ. Chính cái chung này đã nhanh chóng gắn kết những con người “xa lạ” thành “quen nhau”. Người lính đâu chỉ đối mặt với cơn sốt rét rừng mà còn phải chống chọi với cái giá rét của núi rừng Việt Bắc với tấm chăn chung. Vẻ đẹp của lòng dũng cảm là đây. Và những tình cảm đẹp đó hòa vào nhau thành tình đồng chí thiêng liêng.
“Đồng chí”:Câu thơ đặc biệt, ngắn như nốt nhấn trên bản đàn, tạo âm hưởng ngân nga trong tâm trí người đọc. “Đồng chí” là cội nguồn sức mạnh để làm nên chiến thắng.
Vẻ đẹp anh bộ đội cụ Hồ qua đoạn thơ trong bài thơ “Nhớ” của Hồng Nguyên:
Lũ chúng tôi
Bọn người tứ xứ,
Gặp nhau hồi chưa biết chữ
Quen nhau từ buổi “Một hai”
Súng bắn chưa quen,
Quân sự mươi bài
Lòng vẫn cười vui kháng chiến
Lột sắt đường tàu,
Rèn thêm đao kiếm,
Áo vải chân không,
Đi lùng giặc đánh.
Ba năm rồi gửi lại quê hương.
Mở đầu đoạn thơ là lời giới thiệu hết sức giản dị: “chúng tôi, bọn người tứ xứ”.Gợi lên trong người đọc sự cảm mến. Từ ngữ dùng thô mộc như củ khoai hạt lúa, đặc trưng cho người nông dân nghèo khó, quanh năm gắn với ruộng đồng, tâm hồn cũng giản dị hiền hòa.
Người lính trong đoạn thơ này cũng có quá trình gắn kết từ chỗ “gặp nhau”, rồi “quen nhau” và thành “đồng chí” của nhau. Người lính nông dân vốn là bạn cùng cuốc cày nay cầm súng, tập quân sự “một hai”, mọi thứ đều “chưa quen”. Ấy vậy mà bằng nhiệt tinh yêu nước, các anh vẫn: “Lòng vẫn cười vui khảng chiến ”, người nông dân mặc áo lính, đến với cách mạng bằng tinh thần tự nguyện, tự giác.
Những ngày đầu kháng chiến bộ đội ta gặp muôn vàn khó khăn, gian khổ, thiếu thốn về quân trang, quân dụng nhưng vẫn vượt lên trên gian khổ để làm nhiệm vụ. Khí phách hiên ngang kiêu bạc, anh hùng của người lính hiện ra trong mấy dòng thơ cuối. Câu thơ ngắn, nhịp điệu câu thơ mạnh mẽ thể hiện khí phách anh hùng của người chiến sĩ vệ quốc.
So sánh hai bài thơ:
Nét chung: Người lính trong hai đoạn thơ đều chung nguồn gốc xuất thân là nông dân, họ ra đi từ những vùng quê nghèo khó. Và họ cùng đến với điểm hẹn lịch sử, nơi hội tụ lòng yêu nước. Cuộc sống kháng chiến đã nhanh chóng gắn kết những anh lính nông dân ấy từ chỗ “gặp nhau”, “quen nhau” rồi thành “đồng chí”. Tinh đồng chí là cội nguồn sức mạnh làm nên chiến thắng. Môi anh lính mang trong mình phẩm chất của anh bộ đội cụ Hồ: yêu nước, dũng cảm, chấp nhận gian khổ và hi sinh.
Nét riêng: Nếu anh lính trong đoạn thợ bài chí luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, thi người chiến sĩ trong Nhớ của Hồng Nguyên lại mang dáng vẻ chủ đông hiên ngang tim giặc mà đánh. Tất cả đều là phẩm chất dũng cảm của anh bo đọi cụ Hồ trong những năm đầu kháng chiến. Cùng viết về đề tài chiến sĩ vệ quốc quân cùng chọn thề thơ tự do với câu ngắn câu dài đan xen nhau, nhưng ’hai tác giả Chính Hữu và Hồng Nguyên vẫn để lại dấu ấn riêng của mình trên trang viết: Chính Hữu với giọng điệu câu thơ dịu dàng, tha thiệt, ngôn ngữ cô đọng hàm súc, tình cảm dồn nén để làm bật lên vẻ đẹp tình đồng chí; còn Hồng Nguyên sử dụng nhịp thơ ngắn, âm hưởng câu thơ chắc, khỏe để thể hiện chất lính kiêu hùng.
- Kết bài:
Hai bài thơ khắc họa hai hình ảnh riêng biệt nhưng thống nhất ở cuộc sống chiến đấu và phẩm chất. Họ đều là những bộ đội cụ Hồ kiên trung, quả cảm, nguyện cống hiến cuộc đời mình vì đọc lập, tự do của tổ quốc.
- Phân tích bài thơ Đồng chí của Chính Hữu
- Cơ sở tạo nên tình đồng chí ở bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu
- Cảm nhận vẻ đẹp sức mạnh tình đồng chí trong bài thơ Đồng chí của chính Hữu