Viết cho ngày Thất tịch.
(Dương Lưu Thủy)
Viết cho ngày Thất tịch
Mỗi tháng một lần thư
Sao mà thương mà nhớ
Bao giờ thôi cách trở?
Để Chức – Ngưu sum vầy.
Trời chẳng chịu mưa ngâu!
Ô thước đâu chẳng thấy?
Để bên này – bên ấy
Vương vấn mấy sợi thương.
Em mãi là đại dương
Cho đời anh thèm khát
Mãi là vầng trăng bạc
Soi sáng lối anh về.
Tình anh hóa thành thơ
Vần yêu còn dang dở
Bao giờ thôi cách trở
Thơ anh thành thơ Duyên.
Lòng anh chẳng thể yên
Bóng hình em còn mãi
Cho đi mong nhận lại
Một chút hờn vu vơ.
Trái tim vẫn đợi chờ
Hồi âm từ nơi cũ
Xa bao nhiêu là đủ
Để đôi mình thôi yêu?
DLT.
Dương Lưu Thủy tính đã mềm mại, lại thêm lời nói ngọt ngào, mỗi câu thơ tựa như một viên đá màu long lanh ánh sáng. Đó không phải là thứ ánh sáng được phản chiếu từ muôn vạn nguồn sáng của đại vũ trụ mênh mang mà là thứ ánh sáng của nội tâm cường nộ; thứ ánh sáng của tam thiên đại thiên thế giới; là ánh sáng được chưng cất từ trong hỏa diệm u hồn. Ánh sáng ấy như thạch nham nóng bỏng chỉ chực trào ứa ra bên ngoài lộng lẫy. Ánh sáng ấy là tia sét xoạt ngang bầu trời tư tưởng. Nó gào thét mãnh liệt trong từng câu chữ rồi bất chợt lặng im như chưa có chuyện gì. Một thứ ánh sáng kì lạ, đủ để ta chú ý, mong đợi và tin tưởng.
Lưu Thủy đến với cuộc đời bằng món quà của yêu thương, nó không thể được cho, nó chờ được nhận. Lòng yêu mù quáng cố giữ chân lí được an toàn với lực siết của đôi tay mãnh lực. Nhưng càng siết chặt càng thấy xa vời. Anh cứ để cuộc đời nhảy múa trên rìa của bánh xe thời gian như giọt sương trên đầu ngọn lá. Anh mãnh liệt bám riết cuộc đời nhưng lại tìm sự nương trú trong sương, trong nắng, trong gió rét, bụi mù. Quá mong manh cho một sự ủy thác của trí tuệ hay thực thi chân lí nhưng đó lại là sự mong manh của vĩnh hằng bất biến.
Trái tim anh muốn đi tiếp, đó là đạo pháp của nó. Có lẽ nào, giống như anh, ta cũng muốn tìm kiếm sự trưởng thành giữa bão giông sầu thảm? Thi ca như vị thần – người an ủi. Đã cứu thoát tôi, hồn tôi đã phục sinh (Puskin).
Dương Lê