Bản tình cuối (Ngô Thụy Miên) – Tiếng khóc của loài chim xanh
Ngô Thụy Miên là một nhạc sĩ thành danh tại Sài Gòn từ trước năm 1975. Nhạc Ngô thụy Miên mang đậm phong cách âm nhạc cổ điển phương Tây. Đặc biệt, ông rất thích sáng tác với thể điệu bolero mượt mà đằm thắm, nhẹ nhàng dễ đi vào lòng người.
Ngô Thụy Miên là người hết sống sống vì nghệ thuật. Bằng âm nhạc ông muốn phô bày hết nỗi niềm trong tâm hồn ông trước cuộc đời. Ông viết cho chính ông, một tâm hồn đầy biến động, chứ không phải dành riêng cho chất giọng bất cứ một ca sĩ nào.
Bản tình cuối là một trong những ca khúc nổi bậc nhất của Ngô Thụy Miên. Nhạc phẩm được nhiều ca sĩ lựa chọn và biểu diễn thành công như: Quang Dũng, Khánh Hà, Tuấn Ngọc, Bằng kiều, Lệ Quyên…
Mở đầu bài hát là khúc tâm tình dịu ngọt, nồng nàn tha thiết của của kẻ đang yêu khiến cho lòng ta không khỏi rạo rực:
Mưa có rơi và nắng có phai
trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta đã yêu và ta đã mơ,
mơ trăng sao đưa đến bên người.
Một lần gặp gỡ đã như quen thuở nào
một lần gặp gỡ nhưng tình đã xa xưa.
Cảm xúc được tái hiện qua dòng hoài niệm. Tình yêu đẹp, đầy chất lãng mạn nhưng đã không còn. Tình yêu ấy đã trôi vào dĩ vãng, chỉ còn đây chút kỉ niệm mong manh, mơ hồ trong cơn mộng tưởng.
“Ngày nào” nghĩa là đã mất rồi. “Ngày nào” nghĩa là đã xa xưa rồi “Ngày nào” nghĩa là đã cũ rồi… Mà vẫn đau đáu ngỡ như ta có một cuộc tình vừa lỡ. Thực mà như mơ, xa vời mà như mới ngày hôm qua. Ta về dẫm trên kĩ niệm, nghẹn ngào khóc cho cuộc tình xưa. Như một chiếc bình đã vỡ mà vẫn còn những mảnh sót lại vẫn nằm sâu trong thịt da, để mỗi lần cựa mình, ta thấy trong ta nhói lên những nỗi niềm đau nghiệt ngã…
Càng đớn ta lại càng yêu nhiều hơn, những kỉ niệm cứ mơn man ùa về:
Mây có bay và em có hay
ta ngại ngùng yêu em lần đầu.
Ta đã say hồn ta ngất ngây
men yêu thương đã thấm cuộc đời.
Một lần nào đó bước bên em âm thầm
một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người.
Tình yêu đẹp hòa thắm trong đất trời. Men say ái tình tan vào cuộc đời trở thành nguồn sống bất tận. Lòng yêu đã đầy ắp mà kẻ yêu đương cứ ngại ngùng không dám nói. Càng rụt rè càng thêm đắm đuối hơn.
Ngô Thụy Miên đã nhẹ nhàng khơi mở tình yêu trong ta. Cái cảm giác đầu tiên biết yêu cứ chộn rộn trong lòng, làm bậc lên những những nốt nhạc lòng du dương khiến ta muốn đi tìm, muốn chìm đắm vào cõi mơ của những ngày xưa cũ. Tình đẹp nhưng buồn quá. Tất cả chỉ là lời trần tình, không âm thanh, không mùa sắc, không hương vị. Dường như tất cả đã nhạt nhòa, phai lãng chỉ có thể hồi nhớ chứ không thể cảm nhận được bằng giác quan:
Yêu em ta yêu em như yêu tuổi ngây thơ.
Bên em bên em ta hát khúc mong chờ.
Ngày nào người cho ta biết tình yêu đắm say
Ngày nào đời cho ta biết tình là đắng cay
Nhạc và thơ hòa quyện trong một tình khúc mượt mà đầy uẩn khúc. Tình yêu ta dành cho em ngầy thơ như lứa tuổi, hồn nhiên như trăng sao. Ta ca hát giữa đất trời ca ngợi tình yêu và sự sống. Ta yêu đắm say từng ngày và điên cuồng yêu như đã quên hết tất cả. Bỗng một ngày người quay gót, cả bầu trời sụp đổ, tình yêu như gió bay đi, phút chốc đã không còn dấu vết.
Mưa đã rơi và nắng đã phai
trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu.
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.
Người ta có thể đếm được từng kỉ niệm ngọt ngào đã qua nhưng sẽ chẳng bao giờ tự hỏi có bao nhiêu phần nỗi buồn phải chịu đựng. Chính vì thế, ước mơ hoài rồi cũng phải chấp nhận, đau quá nhiều để mà vượt qua, con người sẽ lại tiếp tục hành trình cuộc đời mình bằng những niềm tự ủi an. Dù có bị phản bội cũng vẫn không nào nguôi ngoai, vơi nhớ trong lòng. Đã đắm say một người nghĩa là suốt đời không bao giờ quên, càng gắng gượng ta càng đau khổ thêm.
Mưa đã rơi và nắng đã phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu.
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.
Thời gian đủ làm mất đi những dấu vết nhưng vết thương trong lòng sẽ là mãi mãi. Càng ve vuốt càng trở nên đẹp đẽ. Tình yêu thật kì diệu, sau bao nhiêu tổn thương, ta vẫn bao dung tha thứ và gìn giữ mãi hình bóng ấy:
Lòng căm hận vì còn yêu lắm đấy
Và buồn thương bởi vẫn nhớ thật nhiều.
(Dương Lê)
Ngô Thụy Miên là vậy cứ nhẹ nhành đi vào chiều sâu thẳm, cứ như không có gì mà cuộn trào mãnh liệt. Đôi khi, người ta thấy nhạc của ông là tiếng kêu than, là tiếng thét gào nhưng không hề tuyệt vọng. Bởi ông luôn cho rằng nghệ thuật phải có nhiệm vụ nâng đỡ và dìu dắt tâm hồn đi qua những nghịch cảnh, dù là nghịch cảnh bi thương nhất.