Truyện ngắn: Cá Nhỏ của tôi.
Tất cả chìm trong một trạng thái êm êm thật dễ chịu. Tôi bật lửa châm điếu thuốc, mỉm cười hình dung bóng dáng của Cá Nhỏ vai mang túi sách, miệng nở nụ cười thật tươi bên những đóa hoa Đà Lạt rực rỡ giữa Sài Gòn.
Tất cả chìm trong một trạng thái êm êm thật dễ chịu. Tôi bật lửa châm điếu thuốc, mỉm cười hình dung bóng dáng của Cá Nhỏ vai mang túi sách, miệng nở nụ cười thật tươi bên những đóa hoa Đà Lạt rực rỡ giữa Sài Gòn.
Nghệ thuật, điên và sự phi thường. Hàn Mặc Tử nói: “làm thơ tức là điên. Tôi thêm: “làm thơ tức là sự phi thường” – trong tựa tập Điêu tàn Chế Lan Viên đã nói thế. Xưa thi nhân lấy cái tiêu sơn, mặc cảnh làm thú tiêu dao, nay thi nhân lấy cái
Trên bầu trời đêm, con bé ngơ ngác nhìn. Nó cố nhớ lại vị trí của các vì sao mà bà đã chỉ nó. Nó cố tìm ra vì sao nào là bà vì nó nghĩ bà nó sẽ hóa thành một vì sao sáng, đêm đêm trở về cùng nó.
La Hai mơ màng như một thiếu nữ ngủ say trên gác núi. Lúc nào người ta cũng thấy La Hai thật nhẹ nhàng dẫu rằng ngoài kia cuộc đời lăn vạn ngã. Cánh đồng xanh trải rộng, con sông dài lênh đênh, núi khum tay che gió trăm miền.
Hai phương trời ảo vọng. Nhấp ngụm cà phê rồi bật lửa châm điếu thuốc, Tuấn trần tư nghĩ ngợi. Ngoài trời mưa bay bay. Trời Sài Gòn tháng sáu âm u như muốn khóc. Anh nhớ ngày này hai năm trước là ngày anh và Thụy Lam đang nghỉ mát ở Đà Lạt. Thụy
Đen và lipton “Anh có cần lấy đường không?” “Không cần đâu”. Nam ra hiệu cho người phục vụ xong, lặng lẽ nhấp ngụm cà phê, Anh thấy uống không thế này mới thú vị làm sao. Không cần đường, không cần sữa hay bất cứ cái gì khác cũng đủ làm nó đầy dư
Mùa vò vẽ chín Tôi vẫn thường nghe chim tu hú kêu trên những sườn đồi hay dưới mấy lùm cây xanh cạnh bờ sông trong những ngày hè rực nóng. Người ta nói tu hú kêu là đến mùa vải chín. Đó là chuyện ở miền Bắc, nơi có trồng nhiều cây vải. Ở
Đêm A-Yun nghe hồn ta tan chảy Tôi lại trở về trong tâm tưởng của riêng tôi với bao hoài nghi và ảo vọng. A-yun chiều đông lạnh buốt. Gió qua đồi thông vi vút. Đèo Chư-Sê tư lự oằn mình lượn qua núi xanh. Tôi đứng trên đồi cao nhìn khắp đất trời, A-yun
Ranh giới giữa trống không và sợ hãi. Sự lạnh lùng của đêm quả là tàn nhẫn khi ta một mình đối diện với chính mình trong bóng tối vô tận. Khi tất cả xung quanh ta đều im lặng, một cảm giác rợn ngợp nổi lên. Không gian giờ đây quá rộng, vượt qua
Cả rừng hoa như đang cố vươn lên xem hoa nào đón ánh mặt trời đầu tiên. Đâu đó, có hoa còn lấp ló, khép nép trong bờ như e ngại trước cái nhìn của du khách.