Biểu cảm về một số phận đáng thương trong cuộc sống
Con bé ấy đi ngang qua một tiệm bán đồ chơi nho nhỏ. Nó nhìn chằm chằm vào con búp bê kia, đôi mắt long lanh thể hiện rõ được mong muốn của nó. Đúng vậy, nó mong ước con búp bê ấy, nhưng nó biết rằng, đó là ước mơ mà cả đời này không bao giờ nó thực hiện được.
Con bé tội nghiệp ấy là Hương. Hương là một cô bé hiền lành, chân thật. Hằng ngày, nó phải dãi nắng dầm sương bán từng tờ vé số để nuôi bà của nó. Bà nó đã già, lại bệnh nặng. Con bé ấy không biết ba mẹ mình là ai, nó chỉ có người thân duy nhất là bà của nó. Nhưng nó đã lớn, nó hiểu được rằng bà nó sẽ không ở bên nó lâu nữa vì bệnh tình của bà ngày càng nặng mà nhà thì lại quá nghèo.
Có nhiều đêm, bà nằm suy nghĩ, không biết mình có phải là gánh nặng của cháu mình hay không. Có nhiều lúc bà còn muốn chết đi, nhưng vì thương cháu, vì sợ đứa cháu này sẽ sống một mình trong cô độc, không nơi nương tựa, không được dạy dỗ, bà lại tiếp tục sống. Bà đã già rồi, bệnh cũng nặng rồi, thời gian bên cháu đâu còn bao lâu nữa, nên cứ sống được một ngày là bà lại yêu đứa cháu của mình thêm một ít. Bỗng chốc, nước mắt bà chợt tuôn, bà ôm Hương vào lòng, nấc nhẹ. Bà không biết vì lí do gì mà ông trời lại đối xử tệ bạc với hai bà cháu như thế. Tại sao hai bà cháu lại không được một cuộc sống đầy đủ, ấm no? Bà đâu đòi hỏi gì lớn lao đâu chứ? Sao cuộc sống lại bất công với bà như thế?.Ông trời thật trớ trêu thay!
Bao nhiêu năm nay, bà đã nuôi nấng, dạy dỗ Hương thành người. Con bé nó ngoan, lại biết nghe lời. Nhớ hồi xưa, lúc Hương còn nhỏ, ba và mẹ nó đã cãi nhau, rồi li dị, thế sao vẫn sinh ra nó? Sinh ra nó làm gì rồi bỏ nó bơ vơ ở một góc cây ven đường. Bà đã gặp nó, nó là một bé gái đáng yêu. Bà ẵm nó trên tay, ru nó ngủ và nó đã cùng bà rong ruổi những tháng ngày cơ cực ấy, nhưng bây giờ bà chẳng thể cùng nó đi bán vé số khắp các con đường nữa rồi. Bà và nó đều là những người không tên không tuổi, nhỏ bé và thấp hèn ở trong xã hội rộng lớn này.
Hương đã đi bán vé số rồi, nằm một góc, bà cảm thấy có lỗi vì chẳng thể lo được cho bé Hương một cuộc sống sung túc, bây giờ, bé Hương đã tròn mười tuổi, nó xinh lắm, bà coi nó như một viên ngọc mà thượng đế đã ban tặng. Đang suy nghĩ về cuộc sống hiện tại, bà bỗng giật mình khi thấy bé Hương quay trở về nhà từ sớm. Nó cầm một bịch thuốc. Nó vui lắm, nhìn bà rồi cười rất tươi. Nó khoe với bà, hôm nay nó được một anh thanh niên mua giúp cho trăm tờ vé số, nó đã dùng số tiền ấy để mua thuốc và cháo cho bà với nó. Bà nó vui lắm, nước mắt bà tuôn vì cảm động. Đúng ra bà là người phải nuôi nó, thế mà bây giờ nó lại làm những việc ấy ngược lại. Nó còn nhỏ, còn ở lứa tuổi chơi bời, nhưng nó lại không như thế. Nó đã biết lo lắng cho bà của nó rồi. Nó thật ngoan.
Hôm nay là Noen, bà muốn tặng cho con bé một món quà như bao đứa trẻ khác, lúc con bé đi rồi, bà mới mở tủ ra, trong đó là một ít tiền, bà cố gắng ngồi dậy, đầu ốc quay cuồng, bà cầm lấy cây gậy, ráng đi từng bước từng bước. Bà đứng trước tiệm đồ chơi mà lúc trước bé Hương ghé. Bà bước vào, kiếm con búp bê ấy, giá nó rất đắt so với bà, nhưng may quá, số tiền dành dụm của bà vừa đủ. Bà cầm con búp bê trên tay, tay bà run run vì trời đang rất lạnh. Do già nên mắt bà mờ mờ, lúc thấy rõ lúc chẳng thấy gì cả.
Bà bước chậm rãi trên con đường đi, đầu ốc của bà quay cuồng, bà chẳng còn thấy gì ở xung quanh nữa. Bà run bần bật, ngồi xuống ở ghế đá ven đường. Nghỉ ngơi cũng chẳng thấy đỡ hơn, bà cố gắng đứng dậy để còn nhanh nhanh về nhà với bé Hương. Bà cầm con búp bê với đầy hi vọng, bà hi vọng rằng con bé sẽ vui. Cố lên, sắp về được tới nhà rồi, sắp được gặp bé Hương rồi. Đứng trước cửa nhà, mắt bà tối sầm lại, toàn thân bà như chẳng thể chịu nỗi cái giá lạnh của mùa đông, bà ngã quỵ xuống, thở nhanh.
Mọi người xung quanh chạy tới và kêu bé Hương về. Nhưng không may, khi bé Hương quay về là lúc bà đã tạm biệt trần gian này. Bà trút hơi thở cuối cùng, bà sẽ mãi mãi không được nhìn thấy bé Hương, nhìn thấy đứa bé gái xinh đẹp của bà nữa. Bé Hương la toán lên, nó đã phải đối mặt với thứ mà nó sợ nhất rồi, ừ, bà nó mất rồi. Nó không muốn tin vào điều đó, nó vẫn còn hi vọng là bà vẫn còn ở bên nó mà. Nó ôm bà vào lòng, đặt tay lên má bà, nó thủ thỉ: “Bà ơi, bà ngủ ngon nhé, ngày mai con sẽ mua thuốc về cho bà”. Rồi nó bật khóc.
Nó khóc rất lớn, vì nó đau, nó đau lắm. Vì bây giờ nó sẽ đơn độc. Người thân yêu duy nhất của nó đã không còn ở bên nó nữa. Nó cầm con búp bê lên, nhưng bây giờ nó chẳng thể vui được nữa. Bây giờ, thứ nó mong ước nhất là bà của nó sẽ sống lại, nó không cần con búp bê này nữa…
Bà nó đã ra đi, đã mãi rời xa nó, thật rồi…
Tối khuya rồi, nó vẫn ngồi đó, khuôn mặt toát lên được vẻ tuyệt vọng trong nó. Nó có nhiều tâm sự, bây giờ cũng chẳng biết sẽ phải nói cùng ai. Nó muốn ôm bà ngủ ngay lúc này, nó cần vòng tay yêu thương của bà lắm. Nó nhìn lên bầu trời, nó lại khóc, tiếng khóc trong đêm của một đứa trẻ đã mất mát quá nhiều. “Bà ơi, hãy mau quay về bên cháu, cháu cô đơn lắm, bà ơi”…