dong-vai-ong-cu-lang-phu-dong-ke-lai-cau-chuyen-thanh-giong-dai-pha-giac-an

Đóng vai ông cụ làng Phù Đổng kể lại câu chuyện Thánh Gióng đại phá giặc Ân

Đóng vai ông cụ làng Phù Đổng kể lại câu chuyện Thánh Gióng đại phá giặc Ân

Dàn bài gợi ý:

  • Mở bài:

Thời gian và không gian xáy ra câu chuyện: Đời Hùng Vương thứ 6, tại làng Gióng.

  • Thân bài:

Gốc tích lạ lùng của Thánh Gióng:

+ Hai ông bà đã già, chưa có con.
+ Bà mẹ dẫm lên một dấu chân khổng lồ, thụ thai.
+ Mười hai tháng sinh một đứa con trai.
+ Đã ba tuổi chứ bé vẫn chưa biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi.
+ Giặc Ân xâm lược, thế giặc mạnh, vua cho sứ giả đi tìm người tài.
+ Chú bé bỗng nhiên nói được, nhờ mẹ mời sứ giả. Nói với sứ giả đúc ngựa sắt, áo giáp sắt, roi sắt.
+ Chú bé lớn nhanh như thổi, ăn không đủ no. Dân làng góp thóc gạo nuôi chú.

Thánh Gióng đánh giặc Ân:

+ Giặc đến chân núi Châu Sơn. Sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến.
+ Chú bé vươn vai thành tráng sĩ khổng lồ, vỗ vào mông ngựa, ngựa hí vang.
+ Tráng sĩ mặc giáp, cầm roi, cưỡi ngựa ra trận.
+ Ngựa xông vào giặc; tráng sĩ cầm roi đánh giặc, ngựa sắt phun lửa thiêu giặc.
+ Giặc chết như rạ
+ Roi sắt gãy, tráng sĩ nhổ tre đánh giặc.

Thánh Gióng bay về trời:

+ Đuổi giặc đến chân núi Ninh Sóc, tráng sĩ lên núi, cởi áo để lại cùng ngựa bay lên trời.
+ Vua phong tráng sĩ là Phù Đổng Thiên Vương, lập đền thờ.

  • Kết bài:

Hiện nay ở làng Phù Đổng vẫn còn đền thờ Thánh Gióng, những bụi tre đằng ngà, những hồ ao liên tiếp lưu giữ dấu vết chân ngựa… của Thánh Gióng đi qua.


Bài tham khảo:

Ngày đó nước ta còn có tên là Văn Lang, đang dưới quyền trị vì của vua Hùng Vương thứ sáu. Ở làng Phù Đổng, tức làng Gióng ngày nay, có hai ông bà đã già mà chưa có đứa con nôi dõi. Một hôm bà vợ ra đồng sớm, thấy trên mặt đất có nhiều vết chân lớn, bèn ướm thử bàn chân mình lên. về nhà, bà cảm động, thụ thai.

Bà lão mừng lắm, nhưng mong đợi mãi đến mười hai tháng bà mới sinh ra một đứa con trai. Đứa bé mặt mũi rất khôi ngô, có điều là cho đến ba tuổi vẫn chưa biết nói biết cười, cũng chẳng biết đi, đặt đầu thì nằm đó.

Năm ấy, giặc Ân tràn vào nước ta, cướp bóc chém giết, làm cho dân ta rất điêu đứng. Vua Hùng cử sứ giả đi khắp nơi trong nước, rao truyền tìm người ra giúp vua đánh giặc. Khi sứ giả của vua đến làng Phù Đổng, đứa bé đang nằm bỗng dưng lên tiếng: “Mẹ ơi, mẹ ra mời sứ giả vào đây”. Người mẹ kinh ngạc quá, liền làm theo. Đứa bé nói với sứ giả: “Ngài về tâu vua rèn cho ta một con ngựa, một cái roi, một tấm áo giáp, tất că bằng sắt. Ta sẽ đánh tan giặc”.

Sứ giả mừng rỡ, tức thì trở về triều. Nhà vua nghe tâu, truyền ngay thợ rèn ngày đêm làm gấp các thứ chú bé đã dặn.

Sau lúc gặp sứ giả, chú bé làng Phù Đổng bắt đầu lớn nhanh vùn vụt. Cơm ăn mấy cũng không no, áo may xong mặc vào đã chật. Thóc gạo của ca mẹ không đủ nuôi chú bé ăn. Dân làng rủ nhau góp thêm thóc gạo để nuôi chú bé.

Lúc ấy, quân giặc đã tiến vào tận chân núi Châu Sơn gần kinh thành, tình thế rất nguy hiểm. Ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt vừa rèn xong, vua cho đưa ngay đến làng Phù Đổng. Vừa nhìn thấy các thứ đó, chú bé liền vươn vai một cái, biến ngay thành một tráng sĩ khổng lồ trông lẫm liệt như người nhà trời. Tráng sĩ vỗ vào lưng ngựa sắt, tức thì ngựa sắt hí lên vang dội. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi nhảy lên mình ngựa. Ngựa tung vó lao như bay về phía quân giặc.

Tráng sĩ vung roi quật tới tấp, giặc chết như ngả rạ. Ngựa sắt vừa phi vừa phun lửa, thiêu cháy từng lớp quân giặc. Giặc đông quá, tráng sĩ vung roi không ngừng. Bỗng roi sắt gãy. Tráng sĩ bèn giơ tay nhổ lấy những bụi tre bên đường, cứ nguyên cả bụi mà quật vào giặc. Giặc tan vỡ, rút chạy tán loạn.

Tráng sĩ đuổi giặc đến tận chân núi Ninh Sơn. Đến đây thấy giặc đã tan, tráng sĩ dừng lại, cho ngựa chậm rãi đi lên núi. Tráng sĩ cởi áo giáp, bỏ lại trên đỉnh núi rồi cưỡi ngựa bay lên trời.

Nhà vua nhớ ơn người có công lớn đánh giặc cứu nước, nhưng không biết tên tráng sĩ là gì, bèn phong là Phù Đổng Thiên Vương, nghĩa là vua trời làng Phù Đổng, và lập đền thờ tại quê mẹ của người. Dân chúng thì gọi tráng sĩ theo cách gọi giản dị là Thánh Gióng.

Con đường Thánh Gióng ngày xưa đi đánh giặc ngang qua huyện Gia Bình này. Mỗi cái ao bây giờ là một dâu chân ngựa của Thánh Gióng ngày đó. Xem thế, biết ngựa sắt của Ngài to lớn biết chừng nào. Tre đằng ngà ở đây bây giờ có màu vàng óng là vì xưa kia đã bị lửa của ngựa sắt đốt xém. Làng này vẫn giữ lại tên cũ là làng Cháy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang