Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bạn thân em buồn lòng (có yếu tố nghị luận)
- Mở bài:
Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp điều không may. Người bạn thân tốt là người luôn luôn vì mình mà hành động, thật ít khi tính toán. Một tình bạn ích kỉ là một tình bạn chỉ nghĩ đến bản thân mình và luôn so sánh còn tình bạn đích thực không bao giờ có khoảng cách. Đã có một lần, chỉ vì tính sỉ diện mà tôi rất có thể sẽ mất đi một người người bạn chân thành. Điều đó, cho đến bây giờ tôi còn hối hận lắm.
- Thân bài:
Gần đến ngày sinh nhật, tôi hào hứng lên danh sách để mời các bạn dự tiệc sinh nhật. Năm nay tôi tròn 14 tuổi, mẹ nói ở tuổi này tôi đã trưởng thành nên sẽ sửa sạn cho tôi một bữa tiệc lớn để chung vui cùng những người bạn thân thiết. Hết năm học này, sau khi tốt nghiệp, mỗi đứa một nơi rồi, ít khi gặp gỡ, những kỉ niệm hôm nay sẽ là nguồn sức mạnh gắn kết chúng tôi ở tương lai.
Trong lúc đang ghi danh sách khách mời, bỗng tôi nhận được một tin nhắn của Bích, một người bạn cũ ở dưới quê.. Bích hỏi năm nay tôi có tổ chức sinh nhật không? Tôi bối rối suy nghĩ và không biết nên nói với Bích thế nào. Từ ngày gia đình tôi lên thành phố, tôi cũng ít khi liên lạc với Bích mặc dù lúc ấy chúng tôi rất thân nhau. Lúc tôi đi, Bích buồn lắm, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc. Nắm lấy tay tôi, Bích đặt vào con cào cào lá tre, dặn dò mai mốt Bích nếu lên Sài Gòn chơi nhất định ghé thăm tôi. Thỉnh thoảng lúc về quê, hay tin tôi về, Bích đều sang chơi. Những lúc Bích có dịp cùng mẹ lên thành phố, bích cũng ghé nhà tôi chơi. Lúc nào Bích lên cũng mang cho tôi thật nhiều quà.
Thú thực, tôi chẳng muốn mời Bích lần này vì Bích người nhà quê, ăn mặc quê mùa, rất ngại với bạn bè ở phố. Lúc ấy, tôi toan trả lời “không”. Bích chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Bích còn nói nếu có dịp lên Sài Gòn nhất định sẽ đến chơi cùng tôi và sẽ dành cho tôi một bất ngờ. Tôi ậm ừ cho qua chuyện rồi thôi.
Mặc dù nói là không nhưng lòng vẫn thấy buồn. Tôi và Bích nào có xa lạ gì đâu. Chúng tôi rất gắn bó, thân thiết với nhau, nay sinh nhật mà tôi lại không mời, còn nói là không tổ chức nữa. Tôi đã không trung thực, lại còn lừa dối Bích. Tôi ngại vì bạn mới của tôi toàn người ở phố, con nhà khá giả, còn Bích ở quê, có thêm Bích cũng khó xử lắm.
Sau khi lên danh sách và viết thiệp xong, tôi rất háo hức mong đến sáng mai để đưa thiệp cho các bạn. Háo hức đến nỗi tôi không thể nào ngủ được. Tôi nằm mường tượng về bữa tiệc thịnh soạn, những ngọn nến màu, những món quà thật to và tiếng cười nói của chúng bạn. Cứ nghĩ miên man mà tôi đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Đến sáng hôm sau, tôi là người đến lớp sớm nhất. Hôm đó, tôi cũng là người trực nhật và muốn tạo cho các bạn bất ngờ tôi đã đặt từng tấm thiệp dưới bàn của từng bạn. “Tùng! Tùng! Tùng!” . Tiếng trong trường vang lên báo hiệu đã đến giờ lên lớp. Tôi đã giả vờ là đang nằm ngủ, các bạn rộn ràng bước vào lớp. Linh là người thấy tấm thiệp đầu tiên và rất bất ngờ hét lên vui mừng. Hai bạn, ba bạn, rồi tất cả các bạn được tôi mời đã thấy tấm thiệp. Ai cũng hứa sẽ đến sớm để chúc mừng tôi khiến tôi vui như nở hoa trong lòng.
Đến ngày sinh nhật tôi, mọi người đi rất đầy đủ, trên tay sẵn một món quà. Căn nhà ấm áp đón chào những người bạn thân. Chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện, vui chơi, phá cổ linh đình và chụp hình rất nhiều. Sau hôm sinh nhật, tôi đã quyết định đăng tấm hình đẹp nhất lên facebook để khoe với bạn bè đồng thời cảm ơn mọi người đã vì tôi mà chuẩn bị những món quà thật ý nghĩa. Thật kì lạ, sau bốn giờ đăng mà tôi chẳng thấy bạn nào tương tác, line, bình luận hay chia sẻ gì hết. Chỉ có các cô, các bác gửi lời chúc mừng tôi thôi.
Sau cái tin nhắn không nên có ấy, tôi thấy các bạn trong lớp bắt đầu xa lánh tôi. “Lạ quá! Có lẽ nào tôi đã làm gì sai khiến các bạn buồn lòng và xa lánh tôi” – Tôi thầm nghĩ thế. Tôi không hiểu chuyện gì cho đến khi Lan, một cô bạn cùng lớp, cũng là bạn thân của Bích, tâm sự với tôi. Lan nói, Bích đã chuẩn bị một món quà thật ý nghĩa. Đó là những quả ổi đầu mùa mà Bích đã chăm nó từ lúc mới ra hoa để tôi còn nhớ đến hương vị đồng quê. Bích đã đến cùng món quà, không hề báo trước vì muốn dành cho tôi một bất ngờ (và cũng vì tôi đã nói với Bích nói không tổ chức tiệc sinh nhật). Bạn ấy đã quay về khi biết tôi đã nói dối bạn ấy. Đáng lẽ Bích sẽ không nói ra điều ấy nhưng vì Lan có hỏi sao không thấy Bích trong sinh nhật của tôi, Bích mới nói Lan Biết. Bích đã rất buồn.
Nghe đến đó, tôi chỉ biết thốt lên, nước mắt ròng ròng chảy xuống. Bích đã làm tất cả vì tôi, chân thành với tôi đến thế mà tôi không hề thấu hiểu và trân trọng. Chỉ tại cái tính sĩ diện của tôi, chỉ tại tôi quá ích kỉ mà đã khiến Bích bị tổn thương. Tôi hối hận lắm. Ngay lập tức, tôi nhắn tin xin lỗi Bích. Tôi xin lỗi thật nhiều lần. Bích không nhắn tin trả lời bởi ở quê, thỉnh thoảng Bích mới được dùng diện thoại của mẹ. Tôi chờ đợi, chỉ mong rằng Bích sẽ tha thứ cho sự dại dột và ích kỉ của tôi, tiếp tục là bạn của tôi. Tôi tự hứa làm tới cùng mẹ về quê, tôi sẽ đến gặp Bích và xin lỗi bạn ấy. Tất nhiên là tôi sẽ làm điều ấy vì tôi quý trọng và không muốn mất đi một người bạn chân thành như Bích.
- Kết bài:
Tình bạn như một chiếc chìa khóa giúp bạn mở cửa tâm hồn, tìm đến niềm vui hạnh phúc, nơi mà chỉ có hai từ “bạn thân” dành cho nhau. Món quà lớn nhất của cuộc sống chính là tình bạn. Món quà tốt nhất từ tình bạn đó chính là tấm lòng chân thành. Dù Bích chưa trả lời tôi nhưng tôi tin chắc rằng Bích sẽ tha thứ cho tôi. Còn các bạn của tôi, tôi đã xin lỗi từng người và hứa sẽ không bao giờ để điều ấy xảy ra thêm một lần nữa.
»»»Xem thêm:
- Kể lại một lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo buồn lòng
- Kể lại một việc làm tốt mà em đã làm khiến ba mẹ vui lòng
- Kể về một việc làm tốt của em khiến người thân cảm thấy tự hào