Cảm nghĩ về một món quà mà em yêu thích
- Mở bài:
Bố mẹ lại chuyển nhà. Điều đó khiến tôi bối rối vì tôi chẳng thích đến nơi ở mới tí nào. Một không gian mới mẻ luôn khiến tôi phải làm quen lại từ đầu. Mẹ giục tôi thu dọn đồ dạc gọn gàng để ngày mai công ty vận chuyển đến chuyển đi. Trong lúc thu dọn đóng gói tủ đồ chơi, tôi bỗng tìm thấy Ice, một con gấu bông mà tôi vốn rất yêu quý. Từ lâu, tôi cứ ngỡ tôi đã đánh mất Ice, giờ tìm thấy, tôi vô cùng xúc động.
- Thân bài:
Tuy chỉ là một con gấu bông vô tri vô giác nhưng đối với tôi Ice là một người bạn rất thân thiết. Ice đến với tôi trong một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Vào năm học lớp ba, chẳng may tôi bị sốt xuất huyết phải nằm viện hết một tuần. Lúc ra viện, về đến nhà thì bất ngờ tôi nhìn thấy trên giường xuất hiện một con gấu bông trắng như tuyết. Tôi reo lên kinh ngạc và vui sướng. Từ lâu, tôi ao ước được có một con gấu bông như thế nhưng mẹ không mua cho. Mẹ nói đợi đến cuối năm học, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi, mẹ mới tặng cho tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, không biết ai đã mua món quà ấy. Thì ra, đây là món quà của dì My mừng tôi khỏe mạnh và xuất viện. Tôi cảm động xuýt chút nữa là bật khóc, vội vàng ôm lấy chú gấu vào lòng và đặt tên cho nó là Ice.
Khác với những chú gấu bông được trưng bày trong tủ kính, Ice có hình dáng tròn trịa như một chú heo đang đi bằng bốn chân. Ice không có bộ lông xù mà được khoác một chiếc áo bằng vải nỉ trơn mịn rất ấm áp. Vẻ mặt của Ice trông buồn buồn nhưng lại có vẻ tếu tếu thật khó đoán. Cái đuôi ngắn ngủn chỉ là một mẩu vải xoăn rất buồn cười. Tôi thích Ice lắm đấy.
Sở dĩ dì My mua Ice cho tôi tại vì tôi đã từng nói với dì rằng biết tôi rất thích và rất yêu quý anh chàng Ice Bear trong bộ phim “Chúng tôi đơn giản là gấu”. Dì My đã nhớ và muốn tạo một bất ngờ cho tôi vui. Tôi thầm cảm ơn dì đã luôn quan tâm và trân trọng những điều ước của tôi.
Ice đã trở thành người bạn thân thiết với tôi từ lúc đó. Khi có chuyện vui chuyện buồn tôi đều kể cho Ice nghe hoặc có thể nhìn vẻ mặt buồn cười của cậu là tôi vui ngay. Từ ngày có Ice, tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất vui vẻ và học hành ngày càng tiến bọ hơn.
Có một lần cùng cả nhà đi du lịch, tôi muốn ôm Ice theo nhưng vali không có chỗ cho Ice. Tôi quyết định ôm Ice cùng lên máy bay. Nhưng chẳng bao lâu thì tôi ngủ quên nên làm rơi Ice xuống đường đi. Đứa trẻ ngang hàng ghế với tôi trông thấy liền nhặt lên và giữ khư khư. Lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt tìm Ice. Nhìn Ice trên tay đứa bé, một vết rách dài khiến tai bị cụp xuống, tôi liền bật khóc nức nở. Mẹ đứa bé lịch sự thấy tôi khóc to liền lấy Ice trả lại cho tôi thì thằng bé kia cũng òa lên khóc lớn. Tôi thấy khó xử quá vì các hành khách khác trong đó có cả ba mẹ đang ngủ. Tôi trấn tĩnh lại mình, định cho nó mượn thêm một lát nữa để nó khỏi khóc thì mẹ của cậu bé đã lấy ra từ trong túi xách một bạn siêu nhân. Thấy thế, cậu bé nín ngay. Thật tình tôi cũng không muốn xa Ice phút nào cả. tôi lau nước mắt, thở phào khi đứa trẻ nín khóc và ôm chặt Ice vào lòng.
Về đến khách sạn, tôi giục mẹ khâu lại vết rách cho Ice. Dưới bàn tay khéo léo của mẹ, Ice đã lành lặn trở lại. Mẹ còn mang Ice đi giặt thật thơm tho. Đêm ấy, tôi ôm Ice ngủ, trong lòng vô cùng vui sướng.
Cuối năm học ấy, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi. Hôm nhận thưởng, mẹ nhìn tôi âu yếm hỏi tôi: “Con có muốn mẹ mua tặng con một con gấu bông như mẹ đã hứa không?” Tôi nhìn mẹ mỉm cười và khẽ lắc đầu vì đối với tôi Ice là tất cả rồi.
Năm tháng thoi đưa, tôi càng ngày càng lớn còn Ice càng ngày càng cũ đi nhưng tôi vẫn mãi thương Ice. Vì Ice không chỉ là một món quà mà còn là một người bạn gắn liền với tuổi thơ tôi. Một người bạn tốt luôn luôn lắng nghe và là cái két sắt luôn giữ những bí mật thầm kín của tôi.
- Kết bài:
Tiếng chuông của khiến tôi giật mình, cắt dứt dòng suy nghĩ. Tôi định đặt Ice vào hộp giấy để chuyển đi nhưng nghĩ lại, tôi quyết định tự tay mình mang Ice về nhà mới bởi tôi lo các chú vận chuyển có thể làm cho nó bị tổn thương. Ice đã gắn bó với tôi, nhất định, tôi không để Ice rời xa tôi thêm một lần nào nữa.