mot-canh-en-nho-chang-lam-nen-mua-xuan-pham-tuyen

Nghị luận “Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân” (Phạm Tuyên)

“Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân” (Phạm Tuyên). Hãy viết một bài văn ngắn (khoảng 01 trang giấy thi) trình bày suy nghĩ của em về bài học rút ra từ câu hát trên.

  • Mở bài:

Không một ai có thể một mình mà làm nên cả thế giới. Mọi thành tự đều có sự góp sức của rất nhiều người. Trong bài hát “Cánh em tuổi thơ”, nhạc sĩ Phạm Tuyên có viết:“Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”. Lời bài hát nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm gắn kết và xây dựng cộng đồng vững mạnh.

  • Thân bài:

Cánh én nhỏ bé là hình ảnh của phận người mỏng manh, đơn độc còn mùa xuân tượng trưng cho hạnh phúc, niềm vui. Mượn mùa xuân và một cánh én, nhạc sĩ Phạm Tuyên hẳn muốn gửi đến chúng ta một thông điệp: con người cần khiêm tốn nhận ra mình không thể đơn độc trên con đường tìm ra hạnh phúc, cần phải đặt mình trong mối tương quan với mọi người, gia đình, bạn bè, xã hội để sống chan hoà và yêu thương nhiều hơn.

Giữa cá nhân và tập thể có mối quan hệ khăng khít với nhau. Mỗi cá nhân không thể tồn tại và phát triển một cách cô lập, độc lập hoàn toàn, do đó mỗi cá nhân đều cần đến và có nhu cầu tập thể. Mặt khác, tập thể phải tạo điều kiện cho sự phát triển nhân cách của các thành viên, và sự phát triển nhân cách này đến lượt nó lại tạo điều kiện cho tập thể phát triển.

“Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”. Một chiếc lá không thể dệt thành cánh rừng bạt ngàn, và một vì sao trơ trọi chẳng đủ sức toả sáng giữa trời đêm u tối. Thế mới biết vai trò của cộng đồng và giá trị của việc biết hoà mình, gắn bó với tập thể là vô cùng to lớn.

Bác Hồ từng dạy: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết – Thành công, thành công, đại thành công”. Lời dạy của Bác khiến ta nhớ về thời kì lịch sử bi hùng của dân tộc, những ngày tổng khởi nghĩa quân và dân một lòng chiến đấu và cách mạng tháng tám thành công như một minh chứng đầy đủ cho sức mạnh của tinh thần đoàn kết. Bên cạnh đó, đặt mình trong tương quan xã hội cũng là cơ hội giúp ta rèn luyện và phát huy những ưu điểm của bản thân.

Nhà thơ Tố Hữu cúng đã từng viết: “Một người đâu phải nhân gian / Sống trong một đóm lửa tàm mà thôi”. Con người, ai mà chẳng khát khao làm nên những điều tốt đẹp, nhưng điều quan trọng là chúng ta không thể làm một mình. Chính trong tập thể, chúng ta cùng sánh vai nhau để thực hiện những mơ ước tốt đẹp. Hơn nữa, hiểu được vai trò của tập thể, ta sẽ biết khiêm tốn, bỏ đi cái tôi ích kỷ, kiêu ngạo, để sẵn sàng “một người vì mọi người”, bởi cuộc sống đẹp hơn khi ta biết cho đi.

Tuy nhiên, phải hiểu gắn rằng bó với cộng đồng không có nghĩa là coi thường bản thân. Mỗi người phải sáng suốt và tìm kiếm không ngừng để phát huy hết giá trị của chính mình. Mỗi cá nhân phải biết tôn trọng tập thể, tập thể phải đảm bảo dân chủ, tự do, bình đẳng cho các cá nhân, quan tâm đến việc thỏa mãn lợi ích và nhu cầu chính đáng của cá nhân, đến sự phát triển tài năng và phẩm chất cá nhân.

Cá nhân có trách nhiệm xây dựng tập thể, cộng đồng vững mạnh, tốt đẹp; bảo vệ tập thể khỏi các tác nhân xấu; ra sức phấn đấu làm cho tập thể ngày càng phát triển; không làm những việc gây nguy hại đến tập thể. Và ngược lại, tập thể, cọng đồng phải tạo điều kiện cho cá nhân phát triển; đáp ứng nhu cầu chính đáng của cá nhân; phát triển tài năng cá nhân, phẩm chất của mỗi cá nhân…

Nếu cá nhân sống thiếu trách nhiệm với bản thân và tập thể, trở nên truy đồi đạo đức, bại hoại nhân cách sẽ gây ảnh hưởng đến những cá nhân khác và tập thể. “Một con sâu” cũng đủ để “làm rầu nồi canh”. Nếu tập thể không đáp ứng nhu cầu cá nhân, lấy đi nhu cầu lợi ích của cá nhân, kìm hãm cá nhân phát triển, cống hiến thì thật đáng bị phê phán và loại bỏ

Song, tiếc thay khi vẫn có những người thiển cận, tách mình ra khỏi tập thể, tự cao tự đại. Bên cạnh đó, ta cũng cần phê phán những kẻ ỷ lại vào người khác, sống tự ti… Tất cả lối sống tiêu cực ấy chắc chắn sẽ bị đào thải, nhất là trong xã hội ngày hôm nay – một xã hội tân tiến, không ngừng phát triển và luôn đề cao tinh thần hợp tác cộng đồng.

“Một cây làm chẳng nên non. Ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Chính vì thế, hãy luôn yêu quý những gì mình có, mình biết chỉ là giọt nước nhỏ giữa muôn trùng đại dương. Phải ra sức học tập, lao động, rèn luyện thân thể, có ý thức tránh xa và phê phán các tệ nạn xã hội. Thực hành lối sống hoà hợp với cộng đồng tập thể.

  • Kết bài:

“Chúng ta chỉ là giọt nước và cần hoà mình vào biển cả mới không cạn”. “Một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân” là lời nhắc nhở chân thành rằng mỗi người hãy là một cánh én để cùng nhau đem mùa xuân về, đừng bước đi đơn độc bởi dòng đời là dòng chảy của những vòng tay. Mỗi người sinh ra không phải để làm một hạt cát vô danh nhưng để in đấu trên mặt cát thời gian và trong tim mọi người.

Mối quan hệ giữa cá nhân và tập thể

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang