Suy nghĩ về tính tự mãn

suy-nghi-ve-tinh-tu-man

“Đáng sợ nhất trên đời là tính tự mãn”.

Em có suy nghĩ như thế nào về ý kiến trên? Trình bày suy nghĩ của em trong một bài nghị luận ngắn (khoảng 1 trang giấy thi).

  • Mở bài:

“Sự kiêu ngạo đi trước, sự bại hoại theo sau. Và tánh tự cao đi trước sự sa ngã”. Khi có được một chút thành tựu, con người dễ trở nên kiêu căng, tự mãn, không có tinh thần cầu tiến. Điều đó thật nguy hại bởi cuộc sống vận động không ngừng. Những gì là thành công hôm nay chưa chắc sẽ bền lâu đến ngày mai. Tự mãn chính là mầm mống của những thất bại.

  • Thân bài:

“Tự mãn” là tự hài lòng, tự lấy làm thỏa mãn về những điều mình đã đạt được, mà không cần phải cố gắng hơn nữa. Người có tính tự mãn luôn tự thấy hài lòng về những gì mình đã đạt được, vì thế họ không muốn cố gắng học tập và rèn luyện. Người tự mãn tự đánh mất đi sự nhiệt tình, ru mình trong sự tự mãn và họ sẽ chẳng thể nào tiến xa hơn được.

Con người tự mãn sẽ bằng lòng với những gì mình có mà không cần cố gắng phấn đấu. Họ thường tỏ ra buông thả, kiêu căng, tự phụ. Họ cho rằng mình đã dạt được các mục tiêu, ước nguyện rồi nên không cần cố gắng hay cống hiến gì thêm nữa trong công việc. Người tự mãn có lối sống hưởng thụ vật chất, ích kỉ, không muốn chia sẻ với người khác.

Tính tự mãn khiến mọi người xa lánh bạn. Nếu cứ cho mình là tuyệt đối trên mọi phương diện, bạn rất dễ bị người khác khó chịu, xa lánh. Mọi người sẽ nghĩ rằng bạn là người kiêu căng, tự phụ. Không ai muốn đồng hành cùng với một người như vậy, bởi vì người tự mãn thì không bao giờ biết lắng nghe.

Sự tự mãn là “ngủ quên trên chiến thắng” và luôn ảo tưởng về bản thân mình. Cậu học trò luôn đạt thành tích cao và đỗ đại học nghĩ mình thật sự giỏi giang mà bước vào đại học tự cho phép mình “vui chơi bù lại những ngày tháng học hành cực khổ”. Đó là hiện tượng tiêu cực mà ta vẫn thường thấy trên các bài báo chỉ về lối sống của sinh viên hiện nay, và cái kết họ nhận được là những lần thi lại, nợ môn, thậm chí là thất nghiệp hàng loạt khi ra trường. Ông chủ doanh nghiệp tự mãn, cho rằng sản phẩm của mình là tốt nhất thị trường và không còn tập trung cho sự nghiên cứu, cải thiện sản phẩm hơn nữa. Công ty Microsoft từng một thời gian “ngủ quên trên chiến thắng” để cho Google và Apple vượt mặt mới kịp thức tỉnh.

Thất bại lớn nhất của con người đều do tính tự cao, tự đại mà ra. Vì cứ tưởng mình giỏi mà không lượng sức, không cần sự giúp đỡ của người khác. Để có thể thành công bạn phải mất khá nhiều thời gian, nhưng tính tự mãn có thể hủy diệt tất cả chỉ trong tích tắc.Nếu chỉ vì có chút thành tích mà chúng ta lại có biểu hiện xem thường người khác, điều đó làm tổn thương đối phương. Bạn càng tự mãn, bạn càng mất đi sự tự tin, quyết đoán của bản thân. Bởi thế, cần có sự điều chỉnh kịp thời để có thể nhận ra các giá trị cuộc sống, giảm đi tính tự mãn, tự kiêu và hòa đồng hơn với mọi người.

Bản chất của tính tự mãn chính là sự tự tin thái quá, người có tính này lúc nào cũng cho rằng mình là nhất, dẫn đến chểnh mảng công việc. Họ thường để công việc gần đến thời hạn mới bắt đầu làm, vì chủ quan nghĩ rằng việc gì mình cũng có thể làm được, làm cho hiệu quả công việc không như mong đợi.

Thói tự mãn khiến ta chủ quan, ảo tưởng về bản thân, từ đó tụt hậu, trở thành kẻ “ếch ngồi đáy giếng”. Vì thế, chính bản thân mỗi người phải có nhận thức đúng đắn : sống là phải cố gắng và không ngừng nỗ lực từng giây từng phút. Hãy để ước mơ như một vì sao sáng trên cao mà chúng ta không ngừng vươn tới, luôn dẫn đường cho chúng ta tiến lên phía trước. Gia đình cũng cần có cách giáo dục đúng đắn, phải dạy cho con cái biết tự chịu trách nhiệm với bản thân mình. Xã hội cũng phải biết khen, chê có chừng mực, đừng tâng bốc hoặc vùi dập một con người quá, hãy để cho họ được sống cuộc đời của chính họ. Là học sinh, mỗi chúng ta cần phấn đấu không ngừng trong học tập, không nản chí khi thất bại, cũng như không chủ quan, kiêu ngạo trước những thành tích mà mình đạt được.

Có nhiều nguyên nhân gây ra thói tự mãn. Trước hết là do con người chủ quan, quên mất mình. Cuộc đời là một con đường đua vô tận, lúc nào chúng ta cũng phải chạy đua với vòng xoay thời gian, vậy mà đôi khi con người chủ quan quên mất.

Do con người tự phụ, kiêu ngạo, luôn nghĩ mình hơn người khác. Đôi lúc xã hội đã quá tâng bốc, khen ngợi một con người, gắn cho họ mác “thiên tài”, “thần đồng” làm cho họ tự mãn mà quên mất người thành công chỉ là dựa vào “1% thông minh” còn lại là “99% sự cần cù”. Tự mãn là một tính xấu có thể giết chết cả cuộc đời còn lại của một người ngay lập tức.

Để không trở nên tự mãn, mỗi người cần phải rèn cho mình tính khiêm tốn. Chúng ta phải biết kiểm soát bản thân, phấn đấu và nỗ lực không ngừng. Mỗi người phải tự nhận thức rõ về giá trị của bản thân bởi ai có những suy nghĩ, lời nói và hành động khác nhau. Có người vì tự ti, luôn đánh giá mình thấp, nên không phát huy được khả năng làm việc của mình. Ngược lại, có người thì tự phụ nghĩ rằng năng lực của mình vượt trội nên không cần học hỏi, vì vậy gặp phải nhiều sai lầm không đáng có. Tự ti, mặc cảm hoàn toàn khác với khiêm tốn. Người khiêm tốn không tự mãn, tự kiêu, họ thấy được những thiếu sót của bản thân để sửa đổi. Luôn bình tĩnh lắng nghe ý kiến của mọi người, nhờ vậy họ làm được nhiều việc có ích và được nhiều người ủng hộ.

Ranh giới giữa tự tin với tự mãn rất gần. Sự kiêu căng làm hỏng cả những thiên tài tốt đẹp nhất. Không nhiều mối nguy hiểm rằng tài năng hay những điều tốt đẹp thật sự sẽ không được chú ý; và thậm chí ngay cả trong trường hợp đó, nhận thức được mình có nó và sử dụng tốt nó nên thỏa mãn được ta, và sự quyến rũ lớn nhất của mọi quyền năng là tính khiêm tốn.

Điều đáng sợ trên đời chính là tính tự mãn. Con người có thể bỏ một năm, mười năm hay nhiều hơn thế để xây nên thành công, nhưng tính tự mãn như một liều thuốc độc có thể giết chết thành công đó chỉ trong tích tắc. Mỗi người chúng ta phải biết quản trị, kiểm soát bản thân, và phải có hướng đi, sự kiên định và nỗ lực không ngừng nghỉ. Đó là liều thuốc giải cho thuốc độc tự mãn.

  • Kết bài:

Thật kỳ diệu và hạnh phúc khi bạn dốc hết khả năng của mình, làm việc với sự đam mê, lòng nhiệt tình vốn có. Đừng vì được người khác khen ngợi mà vội vàng cho rằng bản thân mình tuyệt vời mà không tiếp tục phấn đấu. Đừng bao giờ tự mãn, tự phụ. Hãy luôn biết rằng khi chưa đến đích, tương lai của bạn vẫn còn đang ở phía trước và ở trong tay của chính mình.

Suy nghĩ về đức tính khiêm tốn, tự tin và sự kiêu căng, tự mãn

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.