bai-tho-cung-tram-bat-tan

Bài thơ: Cung trầm bất tận

CUNG TRẦM BẤT TẬN

Em có nhìn thấy những dòng người ?
Trước cuộc đời đi về hối hả
Ở ngoài kia sóng xanh xô biển cả
Ì ầm dậy nước triều lên…

Có bao giờ em nhớ đến cái tên ?
Người mà em chưa một lần gặp mặt
Dẫu vần thơ chỉ là lời bịa đặt
Anh vẫn tìm em trong nỗi nhớ khôn cùng.

Ôi, những kẻ yêu nhau sao cứ ngại ngùng !
Tim đã yêu mà hồn còn bỡ ngỡ
Khi cuộc sống cuốn nhanh qua nhịp thở
Áo mỏng lụa là, rát mặt phấn son.

Muốn ngỏ lời yêu em mà lòng bỗng sợ
Sợ em từ, em chối, anh đau
Sợ thiên thần xô khoảnh khắc qua mau
Sợ tình tôi trong em không phải là duy nhất.

Sợ hoàng hôn cuốn em xa đi mất
Sợ hôm qua không phải là sự thật
Sợ ngày mai tan biến những bất ngờ
Khi biển đêm vô tâm con sóng dữ
Đẩy thuyền tình vào tận cõi hoang sơ.

Tôi xin người dâng một chút đam mê
Xin trời đất hớp bóng chiều sợ hãi
Và xin nữa, ngày ơi, chầm chậm lại
Vội vàng chi mang nỗi nhớ sang đông.

Vội vàng chi xua cánh nhạn lai hồng
Đêm lẳng lặng thiên di về ngã bắc
Khi giọt nắng cuối chiều run rẩy tắt
Lại tìm quên trong bất tận cung trầm.

TVL.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang