THÓI ĐỜI BẠC TRẮNG ĐÔI TAY
Xin mượn đất vực sâu lầm lỗi
Xin mượn trời tam cõi đa mang
Mượn đời một kiếp lang thang
Sông sâu biển rộng lên đàng ngại chi.
Buồn là lúc người đi, rượu cạn
Buồn là khi vận nạn tai ương
Lạnh nghe tiếng hạc kêu sương
Ngỡ như vó ngựa mười phương phục hoàn.
Ra đi biết có còn trở lại !
Rồi chẳng may danh bại, thân vong
Mẹ già ngồi trước cửa đông
Ngóng người xa xứ chiều không thấy về.
Đường nhân thế u mê, cạm bẫy
Lúc gian nguy biết cậy nhờ ai
Thói đời bạc trắng đôi tay !
Đảo điên con mắt, đắng cay đoạn trường.
Giờ mới biết đoàn viên bất khả
Bả vinh hoa nghiêng ngã tha nhân
Bạc tiền khơi động tà tâm
Thánh ngôn xuyển hoặc, kinh âm não phiền.
Giờ mới thấy điên điên dại dại
Hồn ngây ngây, tình lại khơi khơi
Thì thôi, đời cứ mặc đời
Thì thôi, người cứ mặc người mà thôi…
Xin trả đất những lời khủng khiếp
Xin trả trời vạn kiếp hư vô
Trả người một nắm xương khô
Ta van ta lạy bốn bề cao xanh.
Sống là thức tinh anh tiền kiếp!
Sống là im lặng ! – biết hay không ?
Than ôi, Con Tạo xoay vòng !
Đời sao như ngọn cỏ bồng quay quay !
– Dương Lê –