cam-nghi-ve-nguoi-ba-kinh-yeu-cua-em

Cảm nghĩ về người bà kính yêu của em

Cảm nghĩ về người bà kính yêu của em

  • Mở bài:

Ngày bé bài hát yêu thích của tôi luôn là: “Bà ơi bà cháu yêu bà lắm. Tóc bà trắng màu trắng như mây”. Bây giờ, khi đã lớn rồi, tôi vẫn hay hát lại bài hát ấy cho bà nghe. Bởi đối với bà, tôi vẫn mãi là đứa cháu nhỏ bé như ngày nào và đối với tôi, bà vẫn luôn tuyệt vời và vĩ đại như thế.

Thân bài

a. Biểu cảm về nét tiêu biểu về bà ( ngoại hình, tính cách,…)

Bà tôi đã gần bảy mươi tuổi- cái tuổi xế chiều cần được nghỉ ngơi và chăm sóc. Lưng bà đã hơi còng xuống, đó là dấu ấn còn lại của cả một cuộc đời nhọc nhằn vất vả lo toan. Bà kể, hồi còn trẻ, đôi vai bà đã mang vác không biết bao nhiêu đất, đá để xây dựng lên con đường Trường Sơn lịch sử. Rồi khi chiến tranh qua đi, bà lại quay về với đồng ruộng, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Lại còn lo cho con, cho cháu nữa  Tấm lưng bà vì vậy mà còng dần xuống theo năm tháng.

Tôi thương mái tóc điểm bạc pha sương, pha cả màu nắng, pha màu thời gian. Những sợi bạc trắng màu sương gió. Những sợi còn đen cũng đã phai màu. Bà nói, hồi con gái, tóc bà đẹp lắm, ai nhìn cũng trầm trồ. Làn da của bà lúc ấy trắng lắm. Giờ thì da bà đã nhăn nheo và nổi lên những chấm đồi mồi nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi sáng. Trong mắt tôi, bà vẫn luôn là người đẹp lão nhất.

Quanh khoé mắt những nếp nhăn kẻ dài vết chân chim nhưng vẫn còn tinh anh lắm. Đôi mắt với cái nhìn trìu mến không vì thế mà bị phai nhòa, tôi có thể cảm nhận được từ ánh nhìn của bà là cả bầu trời yêu thương với con cháu.

Bàn tay bà ấm áp lắm. Đôi bàn tay vĩ đại trước kia vừa tham gia cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước, vừa làm lụng lo cơm ăn áo mặc cho cả gia đình. Giờ đôi bàn tay ấy đã chai sần và cằn cõi lắm rồi. Tôi hay nắm lấy bàn tay bà áp lên gò má của mình, hơi ấm mà bàn tay mà mang lại như một nguồn sức sống ấm nóng sưởi ấm tâm hồn em.

Dường như những vất vả thời quá vãng không làm mất đi sức khỏe và sự minh mẫn của bà. Bà vẫn có thói quen đọc sách mỗi buổi sáng và tập thể dục vào buổi chiều. Bà vẫn nhớ rõ những câu chuyện thời chiến tranh ác liệt. Bà vẫn còn thuộc những bài thơ, bài hát thuở ấy.

b. Biểu cảm về bà ở những kỉ niệm sâu sắc:

Tôi thích nhất là buổi tối được ngủ cùng bà, rúc đầu vào cánh tay của bà nghe bà thủ thỉ về những câu chuyện ngày xưa, về ông tiên bà bụt trong câu chuyện cổ tích. Tôi thích cảm giác được bà ôm vào lòng, vỗ vai cười tươi nói đùa rằng: “Cha bố cô, đã lớn lắm rồi đấy nhé”.

Có đêm đông khi giật mình tỉnh dậy em thấy dáng hình gầy gò của bà đang tỉ mẩn đan cho em chiếc áo ấm. Tình yêu vô bờ ấy của bà, còn có câu từ nào có thể diễn tả được nữa.

c. Biểu cảm về vai trò của bà đối với mình:

Bà là người vô cùng quan trọng đối với tôi. Bố mẹ tôi đi làm xa nên tôi ở với bà gần như hết những tháng năm tuổi thơ. Tôi lớn lên nhờ nhũng câu chuyện thần tiên mà bà kể, nhờ sự chăm sóc ân cần và ấm áp, nhờ những cái ôm động viên, những cái xoa đầu khích lệ.

Bà dành trọn vẹn tình yêu cho đứa cháu nhỏ bé. Bà hay thầm thì với tôi rằng tôi là đứa cháu bà quý nhất đấy, vì thế hãy cố gắng học giỏi và ngoan ngoãn nghe chưa. Chao ôi, nghe bà nói mà tôi thầm su g sướng ở trong lòng.

  • Kết bài:

Tôi yêu quý người bà kính yêu của tôi nhất trên cuộc đời này. Tôi càng lớn lên thì bà ngày một già đi. Tôi thầm mong ước bà mãi khỏe mạnh để có thể nhìn thấy sự trưởng thành của tôi mỗi ngày.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang