Bài văn cảm nghĩ về mẹ

van-mau-cam-nhan-ve-me

Cảm nghĩ về mẹ

  • Mở bài:

Ngày ấy, mẹ tôi còn trẻ. Ở Ninh Thuận được năm năm, bố mẹ tôi quyết định chuyển về Đồng Tháp, quê nội tôi để sinh sống. Cuộc sống vất vả khiến mẹ tôi già đi nhiều. Mỗi lần nắm bàn tay thô ráp, ngoằn ngoèo vét nức, tôi thấy thương mẹ vô cùng.

  • Thân bài:

Từ vùng cát trắng khô hanh, quen với cái gió nồm nam thổi suốt ngày đêm, lúc nào bên tai cũng nghe tiếng ù ù; quen với cái nắng hừng hực và ánh sáng gay gắt của miền cát trắng; đột ngột đối diện với những cơn mưa dầm dề, đối diện với cái không khí âm ẩm nóng đến khó chịu và những đàn muỗi lì lợm, cứ thấy người là liều lĩnh xông tới, mẹ tôi vất vả vô cùng.

Vì yêu chồng, thương con lại muốn được chăm sóc bà nội những ngày cuối đời, mẹ tôi đã cắn răng chịu đựng vượt qua tất cả khó nhọc. (Cảm nhân về mẹ). Ba đi làm trên thành phố. Thỉnh thoảng ba mới ghế về thăm nhà. Một mình mẹ gánh vác lo toan tất cả. Sáng bán rau, chiều chợ nổi. Cả ngày mẹ đi ngược về suôi kiếm tiền nuôi lớn anh em tôi.

Tôi nhớ có lần lúc hái rau muống ở ngoài đìa, một con đỉa to tướng đã bám vào chân mẹ mà không hay biết. Mẹ vốn rất sợ các loài thân mềm. Nên thấy con đỉa khuôn mặt mẹ tái nhợt vì sợ hãi. Loài đỉa vốn bám rất chặt nên khi bắt được nó ra, chân mẹ cũng chảy máu rất nhiều. Lúc ấy tôi còn bé lắm, chưa hiểu hết được những vất vả của mẹ. Khi lớn khôn rồi, mẹ tôi đã đỡ khổ nhọc hơn nhưng những lo âu vẫn còn hằn trên nét mặt. Càng nghĩ về những tháng ngày cơ nhọc, tôi càng thương mẹ nhiều.

Mỗi lần đi xa về, mẹ không quên mua cho anh em chúng tôi cái gì đó. Tôi nhớ lần mẹ từ thị xã về và mang cho anh em chúng tôi thật nhiều bánh lá dừa. Ôi, những chiếc bánh lá dừa ngọt ngào biết bao! Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái vị ngọt béo đến tê tê đầu lưỡi. Nhớ cái mùi thơm nồng nàn còn phản phất đâu đây.

Mẹ đã dành cả cuộc đời mẹ cho chồng, cho con. Mẹ tảo tần sớm hôm, đi sớm về khuya như thân cò lặn lội sương gió. Cả cuộc đời mẹ ít khi có niềm vui. Niềm vui lớn nhất của mẹ đó là được chăm sóc gia đình, nhìn những đứa con lớn lên. Rồi chúng tồi từng đứa đi xa. Đứa làm ăn nơi thành phố. Đứa lấy chồng về miền Cà Mau. Mẹ vui rồi thoáng chốc mẹ lại buồn.

  • Kết bài:

Mai này dù có ở chân trời góc bể, tôi cũng không sao quên được kí ức tuổi thơ có mẹ. Tình cảm ấy thiêng liêng như sông như bể, lung linh như những vì sao đêm đêm tỏa sáng trên bầu trời. Giờ đây mẹ tôi đã đi xa, xa lắm. Mẹ bỏ lại chúng tôi trơ trọi giữa cuộc đời. Đêm đêm, ngước nhìn những vì sao sáng tôi gọi thầm: “mẹ ơi!”.


Tham khảo 1:

Cảm nghĩ về mẹ

  • Mở bài:

“Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết những lời mẹ ru
”.

Vũ trụ có nhiều kỳ quan nhưng vĩ đại nhất là trái tim của người mẹ. Mẹ luôn là người dành tình thương yêu cho con vô điều kiện. Mẹ dành tất cả cho con, chẳng giữ gì cho riêng mình. Mẹ luôn dõi theo ta để lo lắng, che chở và luôn bao bọc ta trong suốt cuộc đời. Mẹ em cũng là một người mẹ như thế, luôn dịu dàng, chu đáo và dành cho em một tình yêu thương lớn lao, không gì có thể so sánh được.

  • Thân bài:

Mẹ em năm nay tuy đã gần bốn mươi nhưng trông mẹ vẫn còn khá trẻ. Làn da mẹ em tuy không trắng nhưng mịn màng và căn tràng sức sống. Vóc dáng mẹ tuy không cao nhưng nhìn rất cân đối. Khuôn mặt mẹ em hình trái xoan trông rất hợp. Đôi mắt to tròn nhìn rất hiền từ và trìu mến. Sóng mũi dọc dừa của mẹ làm cho khuôn mặt của mẹ có thêm một điểm nhấn. Đôi môi mẹ như nho nhỏ như nụ hoa chúm lại, nụ hoa ấy luôn cười và dẫn lối với cả theo dõi em trên suốt con đường trưởng thành. Chiếc cổ mẹ đầy đủ ba ngấn làm cho trang phục mẹ mặc luôn bắt mắc mọi ánh nhìn.

Em thương nhất là đôi tay nhỏ nhắn vô cùng khéo léo của mẹ. Đôi tay đảm đang ấy đã làm không biết bao công việc không tên ở trông nhà. Nhờ có đôi tay ấy mà em luôn được ăn những bữa cơm ngon, mặc những bộ quần áo thơm, ở trong ngôi nhà sạch và ngăn nắp.

Ngày nào cũng thế, sau giờ làm ở công ty là mẹ tất bật chạy ngang chợ mua vài thứ cần thiết rồi vội vã đến trường mầm non đón em trai tôi về. Hết tắm rửa cho con rồi đến nấu cơm cho cả nhà, lại còn thêm việc dọn dẹp, mẹ làm đến tối mới xong. Sau bữa cơm tối mẹ mới được thảnh thơi.

Mẹ vất vả thế nhưng chưa bao giờ than vãn. Mẹ cam chịu khổ nhọc để mang lại niềm vui cho cả nhà. Mẹ thường nói mỗi người đều có một bổn phận riêng: ba lo việc lớn, mẹ lo việc nhỏ, các con chăm chỉ học hành. Ai cũng cần làm tốt công việc của mình.

Em nhớ có một lần, hôm ấy trời mưa rất to, mẹ ở cơ quan về, cả người ướt nhũn vì áo mưa bị gió thổi rách. Tối hôm đó mẹ sốt cao, cả người nóng hừng hực như lửa đốt, em và ba rất lo lắng cho mẹ. Ba hối hả đi mua thuốc hạ sốt còn em thì vội vàng nấu cho mẹ bát cháo. Cả tuần nay mẹ vất vả với công việc vì những ngày gần tết, công ty nhiều việc hơn thường ngày. Lại thêm hôm nay bị ướt mưa nữa. Mẹ gắng gượng ăn vài miếng cháo rồi uống thuốc và nằm nghỉ.

Hôm ấy, ba có lịch trực cơ quan, em thức trông mẹ, sợ mẹ khát nước không có ai lấy cho. Nhìn mẹ xanh xao, đôi mắt có quầng thâm vì nhiều đêm tăng ca mất ngủ, đôi môi nhợt nhạt, tôi thương mẹ vô cùng. Mẹ không quản gian lao làm đủ mọi việc để anh em tôi được đầy đủ. Mẹ chẳng dám làm đẹp như mấy cô bác vì sợ tốn tiền. Mẹ sống giản dị, tất cả vì ba con tôi, chẳng dành riêng gì cho mình. Nhớ lại lúc tôi đòi mẹ mua cho bằng được con thú bông hình ngựa Pony đắt tiền, mẹ lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng mua cho tôi. Lúc ấy đôi mắt mẹ rất buồn, trên đường về nhà, mẹ chẳng nói câu nào. Giờ nghĩ lại việc ấy, tôi hối hận quá. Nắm lấy bàn lay chai sần áp lên mặt, nước mắt tôi ròng ròng chảy xuống.

Bởi mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, trời đã bừng sáng rồi. Ngước mặt nhìn lên, bắt gặp nụ cười của mẹ. Mẹ vuốt mái tóc tôi thì thầm: “Con gái của mẹ giỏi quá!”. Tôi ngả đầu vào mẹ, lại khóc: “Mẹ ơi, mẹ đã khỏe rồi. Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ ôm chặt lấy tôi, lại vuốt vuốt mái tóc, khẽ bảo tôi đừng khóc nữa.

  • Kết bài:

Vũ trụ có nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt phẩm nhất là trái tim người mẹ. Không nơi đâu ấm áp như trong vòng tay của người mẹ. Đó là nơi tôi thấy an toàn và bình yên nhất. Sau bao vất vả, gian lao, tôi thầm hứa mình phải học thật giỏi, thật ngoan để không phụ lòng ba mẹ đã chăm lo.


Tham khảo 2:

Cảm nghĩ về mẹ.

  • Mở bài:

“Lên non mới biết non cao / Nuôi con mới biết công lao mẹ hiền”. Mẹ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình để dưỡng nuôi con khôn lớn, mong con nên người. Mẹ của em cũng thế. Tuy hoàn cảnh gia đình không khá giả nhưng mẹ luôn dành cho em những gì tốt nhất có thể.

  • Thân bài:

Mẹ em năm nay đã ba mươi tám tuổi. Cái tuổi chưa hẳn đã già nhưng không còn trẻ nữa. Mẹ không xinh đẹp như người ta nhưng rất có duyên. Ba thường bảo mẹ có duyên ngầm, ngày xưa ba say mê mẹ vì là bởi vì cái duyên ngầm ấy. Mái tóc mẹ thường hay bới lên cao, để lộ khuôn mặt hình trái xoan. Khi làm việc, mẹ xoắn búi sau đầu. Bởi thế, tóc mẹ không thẳng và mượt. Đôi mắt mẹ dịu hiền, lúc nào cũng có ánh nhìn thân thiện.

Yêu nhất là đôi bàn tay của mẹ. Đôi bàn tay vất vả, gian lao, tần tảo sớm hôm, làm đủ mọi công việc nên đã chai sần đi nhiều. Ba nói hồi thời con gái tay mẹ đẹp lắm. Những ngón tay tròn vo, trắng hồng như bú sen. Từ ngày có con, vất vả trong cuộc sống, mẹ không còn điều kiện để chăm sóc bàn tay ấy, khiến nó không còn đẹp như xưa nữa. Công việc làm kho đông lạnh, ảnh hưởng bởi hơi lạnh nên những móng tay mờ đục, đôi chỗ sần xì như vết chai sần. Gan bàn tay có nhiều nếp nhăn chứ không còn căng tràn, mịn màng nữa.

Tuy phải ngâm tay trong nước lạnh suốt cả ngày nhưng bàn tay mẹ lúc nào cũng ấp áp. Chao ôi, nhiều lúc áp bàn tay mẹ lên má thấy ấm áp lạ thường. Thằng Tuấn thích nhất là ôm tay mẹ ngủ. Bàn tay mẹ dịu dàng ru nó vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Mẹ em rất hay hát. Mẹ hát hay lắm. Mẹ hát những bài ca đồng quê ngọt ngào, chan chứa tình cảm mến yêu cuộc sống. Mẹ hát mỗi buổi sớm mai thức dậy. Lời ca thủ thỉ, nhẹ nhàng khởi đầu ngày mới. Mẹ hát khi ngồi khâu áo sau bữa cơm tối. Những lời ca mượt mà, dìu dặt lan tỏa trong đêm. Đã bao lần, tiếng hát của mẹ ru em vào giấc ngủ. Tiếng hát ngọt ngào có những cánh đồng lúa xanh tươi, có cánh cò trắng bay qua bầu trời, có dòng sông hiền hòa, nước lững lờ trôi. Lời ca của mẹ lúc nào cũng đầy ắp yêu thương.

Với hàng xóm xung quanh, lúc nào mẹ cũng thân thiện, ai cũng yêu mến mẹ. Những ngày cuối tuần rảnh rỗi, mẹ hay tham gia công tác thiện nguyện của tổ dân phố. Các cô bác trong khu phố lập ra nhóm thiện nguyện, kêu gọi đóng góp của bà con, nấu những phần ăn để hỗ trợ những người nghèo khó, cơ nhỡ. Mỗi tối, các anh chị thanh niên sẽ mang những phần ăn ấy gửi tặng những người lang thang. Việc làm nhỏ nhưng ý nghĩa lớn, bấy lâu nay ai cũng phấn khởi và tự hào.

Với gia đình, lúc nào mẹ cũng tận tình, chu tất. Những bữa ăn do mẹ nấu là ngon nhất trên đời. Ngon nhất là món chả ram mẹ làm. Mỗi khi mẹ làm món ấy, thằng Tuấn ăn đến no căng mà vẫn muốn ăn nữa. Có lần nó nói “sau này con sẽ làm món chả ram ngon như mẹ làm”. Em biết chắc là nó sẽ không làm được ngon như mẹ làm đâu.

Một hôm, mẹ bị cảm lạnh rồi sốt khiến cả nhà nhốn nháo cả lên. Ba vừa làm việc ở cơ quan, thỉnh thoảng chạy về trông mẹ. Buổi tối, ba trực ở cơ quan, thằng Tuấn cứ khóc hu hu vì thương mẹ. Mẹ dỗ mãi nó mới chịu ngủ. Trước khi đi ngủ, nó còn dặn rằng: “chị phải thức trông mẹ nhé. Nhỡ mẹ khát nước không ai lấy cho mẹ”. Tôi cười thầm trong bụng: “Trời, cái thằng bé này, chưa lớn mà cũng biết lo dữ luôn”.

Sau khi uống thuốc hạ sốt, mẹ mệt, thim thiếp ngủ. Tôi ngồi bên mẹ, nhìn khuôn mặt mẹ xanh xao, đôi má hóp lại, tôi thương mẹ vô cùng. Dạo này mẹ vất vả nhiều nên ốm hơn. Xung quanh mắt có một viền xanh. Chắc là do nhiều đêm tăng ca, mẹ ngủ ít nên vậy. Bất giác mẹ trở mình thức giấc. Thấy tôi ngồi, mẹ vuốt tóc tôi, bảo tôi đi ngủ, mẹ không sao. Tôi đinh ninh nói: “con sẽ thức suốt cả đêm để trông mẹ. Mẹ cứ yên tâm ngủ cho khỏe”. Mẹ mỉm cười gật đầu rồi nhắm mắt ngủ.

Nói thế chứ, ngồi một lát sau là tôi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Mẹ chỉ vờ nhắm mắt cho tôi yên tâm thôi. Mẹ đỡ tôi nằm ra đệm, lấy chăn đắp cho tôi ấm. Sáng hôm sau, đã thấy mẹ thức dậy và rửa bát rồi. Còn tôi thì vẫn còn vật vờ trong cảm giác buồn ngủ vì hôm qua đã thức khuya.

  • Kết bài:

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ. Vì con, không bao giờ mẹ biết than vãn. Vì con, mẹ luôn vượt qua khó khăn, trở ngại, gánh chịu thiệt thòi để con sướng vui, hạnh phúc. Nghĩ về nỗi vất vả, gian lao và đức hi sinh của mẹ, tôi muốn ôm mẹ thật chặt, thủ thỉ với mẹ những lời yêu thương ngọt ngào nhất. Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.


Tham khảo 3:

Cảm nghĩ về mẹ.

  • Mở bài:

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con”.

Ai đã từng đi qua những tháng ngày khổ nhọc, gánh chịu những mất mát, đau thương mới hiểu hết tình mẹ dành cho con. Mẹ tôi, một người mẹ kiên cường và vĩ đại, đã dành trọn tình yêu thương và sự sống của mình để vun đắp hạnh phúc gia đình.

  • Thân bài:

Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì gia đình. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Lúc nào tôi cũng thấy mẹ tươi cười. Chưa bao giờ mẹ than vãn hay than trách điều gì. Mẹ luôn giữ được sự điềm tĩnh cương nghị. Điều đó giúp chị em tôi lúc nào cũng thấy an tâm.

Mẹ tôi dáng cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt của mẹ phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất, động viên tôi những khi tôi buồn hay tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.

Tôi vân luôn nhớ như in những lời mẹ dạy. Mẹ dạy tôi phải sống thực thà, ngay thẳng. Làm người quý nhất là trung thực. Sống mà không trung thực, dẫu có giàu sang, phú quý cũng chẳng có ai tin tưởng, yêu thương. Mẹ dạy tôi phải biết ghi nhớ công ơn của người khác đối với mình. Bất kì sự giúp đỡ nào cũng phải biết trân trọng và tìm cách báo đáp. Mẹ nói, đó là nghĩa tình ở đời, nhất định không được quên. Mẹ luôn nhắc nhở chị em tôi phải biết yêu thương lẫn nhau và yêu thương, quý mến người khác. Chính tình yêu thương và sự giúp đỡ lẫn nhau là ngọn nguồn của cuộc sống hạnh phúc.

Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định con sẽ làm theo những gì mẹ dạy.

Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể!

Mẹ tôi rất thương yêu tôi. Mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con”. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi. Sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ?

Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.

Mẹ tôi là người thế đó. Tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Tôi muốn xin thượng đế được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. Tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn. Thượng đế nhân từ, xin người hãy che chở cho mẹ con”.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.