Cô giáo chủ nhiệm của tôi
“Để có được một tương lai tươi sáng như ngày hôm nay một phần là công lao của thầy cô trên bục giảng ngày ngày dạy cho chúng ta thêm những bài học mới, có ích cho đời sống”
“Cơm cha, ao mẹ, chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh”
Mỗi người chúng ta đều đã đừng trải qua đời học sinh với nhiều kỉ niệm vui buồn bên bạn bè, thầy cô. Để có được một tương lai tươi sáng như ngày hôm nay một phần là công lao của thầy cô trên bục giảng ngày ngày dạy cho chúng ta thêm những bài học mới, có ích cho đời sống. Thế nên công lao của thầy cô cũng rất lớn mà ai cũng kính trọng và biết ơn.
Trong một tiết học mà thầy đã xếp cho cả lớp đọc sách ở thư viện thì em đã được đọc quyển sách nói về lòng biết ơn thầy cô với nhiều câu chuyện hay và cảm động. Trong số đó, em có ấn tượng nhất với câu chuyện có tên: “Ngày ấy bên cô giáo” với nội dung về những năm tháng bên cô chủ nhiệm đầy kỉ niệm ấy.
Câu chuyện kể về những năm thời chiến tranh, các cô cậu bé đã bước vào tuổi trưởng thành đó là tuổi cấp 2. Và nhân vật chính kể lại câu chuyện đó là một cô bé. Bước vào đầu lớp 6, cô bé và những người bạn hồi hộp, náo nức muốn biết ai sẽ chủ nhiệm chăm nom những “siêu quậy” này.
Không phải chờ đợi lâu. Một tà áo dài thước tha đi vào cùng với giọng nói trầm ấm. Đó là cô giáo chủ nhiệm của lớp. Cô là một người cô dạy môn Ngữ văn với những bài giảng thú vị. Cô hiền hậu, ân cần chỉ dạy cả lớp.
Một năm học vội vã trôi qua đã để lại trong kí ức cô bé biết bao kỉ niệm tươi đẹp. Nhớ những lúc máy bay thả bom báo chuông và cô lùa cả lớp xuống hầm, che chở như người mẹ.
Các cô cậu bé phải chia tay cô giáo nhưng thật bất ngờ, đến tận năm lớp 9 cô vẫn chủ nhiệm và dạy dỗ lớp cô bé. Năm đó cô bé được đi thi cấp thành phố môn văn thế là cô vẫn không ngại xa xôi, bụng bầu mà chở cô bé lớp xã để thi.
Có một kỉ niệm đẹp mà cô bé nhớ mãi là hôm đó trời mưa, cô trò gấp gáp chạy đi thì ngã. Cô ngã một bến còn cô bé văng chỗ kia. Rất may là cô không sao. Giờ cô đã 2 bé gái rồi. Thế mà cô vẫn đứng dậy cố gắng chở cô bé đi thi cho kịp giờ. Đến nay cô bé đã lớn, cũng làm giáo viên nên hiểu rõ cảm giác yêu thương học sinh. Lâu lâu có dịp đông đủ cả lớp cô bé đều cùng nhau về thăm cô.
Sau câu chuyện, tôi chợt nhớ đến người cô chủ nhiệm năm ngoái của em. Cô hiền, vui tính, đôi lúc nghiêm khắc nhưng vẫn rất ân cần với lớp em. Cô còn tổ chức những hoạt động giúp lớp chúng em có kỉ niệm đẹp về năm cấp 2 này. Em vẫn sẽ mãi nhớ ơn thầy cô và đặc biệt là người cô chủ nhiệm đã ân cần dạy dỗ lớp chúng em năm lớp 8. Công lao dạy dỗ của thầy cô là không thể quên được và mỗi người sẽ luôn ghi nhớ mãi trong lòng.