Con rắn báo ơn
Có một tên địa chủ vô cùng độc ác, tên là Trại phú, nhưng người dân thường gọi là “Trại Hổ” với hàm ý ông ta còn tàn ác hơn hổ ăn thịt người. Mùa xuân năm đó Trại Hổ và một đám lô lệ bắt được một con rắn ở cách đồng hoang và sai đầu bếp Vương Hiểu Đường làm một bữa tiệc thịnh soạn mời khách.
Vương Hiểu Đường vừa tròn mười sáu tuổi là đứa không cha không mẹ. Anh ta chuẩn bị lộn da rắn thì phát hiện con rắn đang rơi lệ vì anh. Vương hiểu đường rất thương rắn, liền thả nó ra, cuối cùng tự cắt ngón tay mình và nói với trại hổ rằng rắn cắn anh rồi chạy mất. Trại Hổ không được ăn thịt rắn nên vô cùng tưc giận, đã đánh cho Hiểu Đường một trận nhừ tử rồi đuổi đi. Từ đó Hiểu Đường chỉ biết đi ăn xin sống qua ngày.
Một buổi trưa, Hiểu Đường đói đến nỗi mắt hoa lên, bỗng anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cầm ba chiếc bánh nướng đến mời anh ăn. Anh không khách sáo cầm lên ăn hết sạch. Sau khi ăn bánh xong, Hiểu Đường thấy tinh thần phấn chấn lên rất nhiều liền nói lời cảm ơn cô gái. Cô gái nói rằng mình tên là Hoa Tú cũng là người nghèo khổ, mồ côi lang bạt khắp nơi, nguyện kết làm phu thê với Hiểu Đường, hai người cùng sống bên nhau. và. thế là Hiểu Đường và Hoa Tú kết thành vợ chồng, họ không có nhà cửa, đành sống trong một hang động. Họ khai khẩn một mảnh ruộng hoang và trồng hoa màu trên đó, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Một hôm, Trại Hổ cùng người hầu đi qua hang động đó, nhìn thấy Hoa Tú xinh đẹp liền lệnh cho bọn người hầu đánh chết Hiểu Đường, cướp Hoa Tú đi. Hoa Tú không cho phép Trại Hổ hại chồng mình, Trại Hổ liền ép Hoa Tú lấy hắn mới thả Hiểu Đường ra.
Hoa Tú suy nghĩ một hồi, yêu cầu Trại Hổ phải dùng kiệu hoa đến rước nàng. Trại Hổ đồng ý, để lại hai tên nô tài canh gác trước cửa nhà Hiểu Đường, còn mình dẫn người về nhà lấy kiệu hoa.
Một lát sau, Triệu Hổ mang kiệu hoa đến, sau khi Trại Hổ và bọn nô tài vào trong động, Hoa Tú liền niệm câu thần chú, dùng một ngón tay chỉ vào cửa động và nó bỗng biến nhỏ lại như chiếc bát. Hoa Tu lắc người biến thành một con rắn và chui ra từ lỗ đó. Cái động đó hoàn toàn bị bịt kín, Trại Hổ và đám người hầu của hắn đều bị giam trong đó đến chết.
Hoa Tú nói với Hiểu Đường, mình chính là con rắn mà chàng đã cứu thoát, vương Hiểu đường sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra, nhưng anh nhớ lại ngày tháng vợ chồng sống bên nhau, biết vợ rất lương thiện, nên dần dần bình tĩnh trở lại. Từ đó, Hoa Tú và Vương Hiểu Đường sống bên nhau Bình yên, hạnh phúc.
Bài học:
Người ngang ngược, ác độc mặc dù Đắc ý được một thời gian, nhưng cuối cùng không có kết cục tốt đẹp. Trại Hổ luôn ức hiếp người khác, làm hại Hiểu Đường và Hoa Tú, cuối cùng bị giam cầm trong hang đến chết