Hai phương trời ảo vọng.
Nhấp ngụm cà phê rồi bật lửa châm điếu thuốc, Tuấn trần tư nghĩ ngợi. Ngoài trời mưa bay bay. Trời Sài Gòn tháng sáu âm u như muốn khóc. Anh nhớ ngày này hai năm trước là ngày anh và Thụy Lam đang nghỉ mát ở Đà Lạt.
Thụy Lam lúc đó còn là sinh viên năm cuối ở trường luật. Một lần, anh cùng bộ phận Maketting đến trường thực hiện chương trình tư vấn du học Mỹ, anh đã gặp cô. Ngay lập tức, anh bị cuốn hút bởi vẻ năng động và nụ cười của cô sinh viên ngành luật. Thụy Lam cũng bị ấn tượng bởi vẻ chững chạc và giọng nói cuốn hút của anh giám đốc trẻ. Sau buổi làm việc, hai người đã hẹn hò và chính thức yêu nhau một tháng sau đó.
Kết thúc khóa học,Thụy Lam tốt nghiệp loại ưu và được một trường đại học ở Mỹ mời làm nghiên cứu sinh. Đó là một cơ hội lớn mà cô đã thầm ao ước. Lúc nhận giấy mời, cô đã khoe với Tuấn. Anh vô cùng buồn bã. Bởi khóa học sẽ sẽ kéo dài khoảng 3 năm mà anh thì đang rất yêu cô ấy. Anh sẽ không chịu nổi khoảng thời gian xa cách đối với anh là bất tận. Nhưng anh đã không nói ra điều đó còn Thụy Lam vì quá mừng rỡ nên không kịp hiểu anh. Cô chỉ nghĩ đến cái vinh quang đang chờ đón mình ở trước mắt.
“Thụy Lam, em đừng đi!”
“Chỉ ba năm thôi mà anh! Chúng ta có thể liên lạc thương xuyên. Thỉnh thoảng, có thời gian nghỉ, em sẽ bay về với anh.”
“Nhưng mà…”
Anh chưa kịp nói thì Thụy Làm đã chặn miệng anh bằng một nụ hôn say đắm. Thật tình cô rất muốn đi, lấy được tấm bằng nghiên cứu sinh tương lai cô sẽ rộng mở. Đây là một cơ hội lớn. Cả trường chỉ được chọn hai người, cô và một chị nữa khóa trên. Cô dự định học xong cô sẽ trở về Việt Nam lập nghiệp, sẽ giúp công ty của Tuấn phát đạt hơn nữa. Và rất có thể, hai người sẽ kết hôn sau đó.
Sau chuyến đi Đà Lạt mấy ngày, Thụy Lam sắp xếp đồ đạc cho chuyến bay vào cuối tuần. Từ ngày Thụy Lam sang Mỹ, Tuấn rất buồn. Anh thường ngồi một mình và hay uống rượu. Anh gọi cho Thụy Lam lúc nào cũng thấy máy bận.
“Có lẽ cô ấy đang học” – Anh nghĩ thế.
Thế nhưng, ít khi Thụy Lam gọi về cho anh. Lẽ nào công việc của cô ấy bận rộn từ sáng đến tối. Lẽ nào Thụy Lam không nhớ anh. Lẽ nào cô ấy lừa dối anh để được sang Mỹ. Anh bắt đầu hoài nghi và có những dự cảm không tốt.
Anh tiếp tục chờ đợi và rồi Thụy Lam vẫn cứ lặng im. Sáu tháng trôi qua. Chín tháng. Rồi một năm vẫn không thấy.
Một đêm anh nhận được tin nhắn:
“Chúng ta không hợp nhau anh Tuấn à. Cảm ơn anh vì những nhưng tháng qua đã lo lắng cho em. Chúng ta hãy chia tay anh nhé!”
Đó là một cái tin khủng khiếp mà anh nhận từ Mỹ. Nó đủ sức phá tan trái tim anh và đạp đổ mọi ước vọng. Nó dội vào cuộc đời anh một chấn đông kinh hoàng. Sau những cơn đau, anh bắt đầu nghĩ lại. Thì ra, thụy Lam chỉ muốn nhờ tư vấn phái công ty anh để săn gói học bổng này. Chính anh đã đề nghị đại diện phía mỹ xem xét hồ sơ của cô. Anh làm thế để Thụy Lam vui thôi, nào ngờ phía Đại học đã đồng ý. Chẳng lẽ, chỉ nhờ vào mối quan hệ này hay Thụy Lam đã có một mối quan hệ nào khác nữa khiến cho hồ sơ của cô vượt lên 12 người khác trong khi tổng thành tích cô đã không bằng họ. Lúc đầu vì quá bối rối nên anh không để ý nhưng giờ thì đã rõ. Sau đợt ấy. anh có nghe vài người xì xào nhưng anh nghĩ họ đố kị với Thụy Làm mà thôi.
Anh không còn muốn suy nghĩ thêm nữa. Anh đứng lặng người, mắt nhìn xăm xăm vào óng tối. Quả thực, nó diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi anh như vừa thấy nó thoáng qua đây. Một khoảng cách trống vắng mênh mông khiến anh mường tượng đủ điều. Trước mắt anh từng cảnh tượng lúc trước như đang diễn ra giống như những cảnh phim trên màn ảnh nhỏ. Chớp một cái là một cảnh tượng đi qua. Anh thấy nụ cười trên môi Thụy Lam và đằng sau là một nụ cười khác. Anh thấy ở sân bay Tân Sơn Nhất, Thụy Lam bước xuống, bên cô có một người đàn ông nữa. Họ thật vui vẻ. Họ nói cười thật hồn nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dập tắt điếu thuốc. Xung quanh anh tràn ngập bóng tối.