hay-ke-lai-mot-cau-chuyen-cam-dong-ma-em-da-chung-kien

Hãy kể lại một câu chuyện cảm động mà em đã chứng kiến

Hãy kể lại một câu chuyện cảm động mà em đã chứng kiến.

  • Mở bài:

Suốt mấy tuần qua, xem buổi truyền hình nào, đọc tờ báo nào, tôi cũng thấy liên tục đưa tin về tình hình lũ lụt ở miền Trung. Đồng bào các tỉnh Phú Yên, Bình Định, Quảng Nam, Quảng Ngãi liên tục hứng chịu con thịnh nộ của trời đất. Hết bão lớn rồi lại đến ngập lụt, sạt lở, lũ quét. Biết bao con người đang phải chịu cảnh màn trời chiếu đất hết sức cơ cực. Những ngày qua, cũng đã có biết bao tấm lòng tình nghĩa thể hiện tinh thần “lá lành đùm lá rách” hướng về miền trung ruột thịt của người dân Sài Gòn khiến tôi vô cùng xúc động. Nhiều thanh niên đã không quản ngại khó khăn, tích cực kêu gọi cộng đồng quyên góp cứu trợ. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những khuôn mặt ấy.

  • Thân bài:

Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi cùng mẹ ra chợ. Trong khi chờ mẹ mua một vài thứ ở hàng rau quả, tôi nhìn thấy ở phía trước cổng chợ có mấy anh chị thanh niên và mấy bạn thiếu niên đeo khăn quàng đỏ. Họ đứng thành nhóm, phía trước cổng chợ. Một chị trong số họ, có khuôn mặt rất xinh xắn. Mấy cô bác đi chợ đứng lại, hướng về phía chị thanh niên áo xanh có khuôn mặt xinh xắn đang nói:

– Thưa bà con cô bác, chúng cháu là nhóm tình nguyện viên cứu trợ của Thành đoàn Thành phố. Xin bà con cô bác dành chút ít thời gian. Cơn bão vừa qua đổ bộ vào miền trung đã gây ra hậu quả nặng nề. Đồng bào các tỉnh từ Phú Yên đến Quảng Trị đang gồng mình chống lũ, tình cảnh hết sức thảm thương. Nhiều bà con mất hết nhà cửa. Vì tinh thần lá lành đùm lá rách, một miếng khi đói bằng một gói khi no, mong cô bác góp chút ít vào quỹ cứu trợ đồng bào vùng lũ lụt. Mỗi người một ít, góp ít thành nhiều. Số tiền góp được dùng mua nhu yếu phẩm. Sáng mai, đoàn chúng cháu sẽ khởi hành cứu trợ đồng bào miên trung ngay ạ.

Ánh mắt chị long lanh, nhìn mọi người cầu khẩn. Không ai bảo ai, các cô bác có mặt hôm ấy lặng lẽ xếp hàng quyên góp ủng hộ. Mẹ tôi cũng bước tới, nhét qua khe hở chiếc hộp gỗ mấy tờ giấy bạc. Tôi không biết là bao nhiêu. Chị thanh niên áo xanh rối rít cảm ơn mọi người.

Lúc ấy ngay bên cạnh tôi, có một người phụ nữ quần áo trông rất diện, đang cúi xuống mua hàng. Có lẽ mặc cả không xong một món gì đấy, bà ta đứng thẳng dậy, toan đi thì chị thanh niên áo xanh nhanh nhảu nói:

– Cô ơi, xin cô đóng góp cứu trợ đồng bào bị lũ lụt với ạ.

Đôi mắt bà ấy chợt sầm xuống, lầm bầm có vẻ bực dọc:

– Lại đóng góp nữa!

Rút một tờ hai mươi ngàn từ xấp tiền đang cầm trên tay, bà ta bực dọc nhét nó vào cái hộp quyên góp. Rồi hướng về mấy người xung quanh, bà ta như phân bua:

– Thật là như mắc nợ. Nào là góp ở phường, nào là đóng ở cơ quan, rồi quỹ từ thiện, quỹ khuyến học, quỹ môi trường, rồi đến quỹ hội phụ nữ… sức mấy mà chịu nổi! Thôi thì cũng góp với quyên đi cho rồi!

Chị thanh niên như sững người, mặt ngơ ngác. Chị khẽ nở cười gượng gạo cảm ơn mà tự nhiên hai mắt lại hoe hoe. Phải một lát sau chị mới lấy lại vẻ tự nhiên. Đúng lúc ấy, một em gái nhỏ không biết từ đâu chạy đến bên chị. Em bé đưa vào tay chị một tờ hai mươi ngàn và nói:

– Chị ơi! Đừng buồn nghe chị. Chị cho em đóng góp với nhé! Nhưng em chỉ có hai mươi ngàn thôi, nhận cho em đi nghe chị!     ;

Chị thanh niên sung sướng nhìn em bé. Một tay xoa lên tóc em bé, chị nói:

– Chị nhận chứ! Món tiền này tuy nhỏ nhưng ý nghĩa thì rất lớn đây!

Được chứng kiến hai sự việc trái ngược nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy lòng bâng khuâng khó tả. Quyên góp, giúp đỡ người khốn khó là một việc làm tốt đẹp. Một người vì mọi người. Em nhỏ kia quả là có tấm lòng tốt đẹp. Dù chỉ có những đồng tiền ít ỏi, em cũng dành cho người đang khó khăn hơn mình. Hành động ấy thật đáng khen ngợi. Còn người phụ nữ kia, dù khá giả nhưng lòng dạ hẹp hòi, không những góp ít mà trong lòng cũng không có từ tâm.

  • Kết bài:

Ai cũng có một lòng tự trọng và chẳng ai muốn xin ai cái gì. Chỉ khi trong nghịch cảnh, con người mới cần đến. Làm ơn là tích phước đức cho mình, cứu người trong lúc nguy nan là tự giúp mình về sau. Bởi thế, chớ vì tiếc một chút đóng góp nhỏ mà bỏ mặc người khác trong nghịch cảnh. Biết yêu thương, giúp đỡ người khác trong khó khăn, hoạn nạn có thể cuộc sống sẽ vất vả hơn nhưng chắc chắn sẽ tốt đẹp và hành phúc hơn.

Xem thêm:


Tham khảo:

Câu chuyện chứng kiến: Chuột mẹ cứu con.

  • Mở bài:

Trên đời này không ai yêu thương con bằng mẹ. Mẹ đã dành cả tuổi thanh xuân để chăm sóc con nên người. Mẹ sẵn sàng đánh đổi cả sinh mệnh để con không phải đớn đau, có được những thánh ngày sống hạnh phúc. Mẹ hi sinh tất cả vì con và không bao giờ cần đáp trả. Một lần, nhìn thấy cảnh tượng chuột mẹ dũng cảm cứu đàn con trong con nước lũ khiến tôi vô cùng cảm động, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

  • Thân bài:

Nơi tôi ở là một khu phố mới. Vì việc xây dựng đang tiến hành nên đường xá còn khá bừa bộn. Phí trước cổng nhà tôi, những đoạn cống thoát nước được xây dựng kiên cố nhưng chưa thể thông dòng vì nhiều chỗ xây chưa xong. Đàn chuột cống không biết từ đâu kéo về và chọn đoạn cống ấy làm nơi trú ngụ.

Tôi vốn ghét chuột lắm. Không những chúng rất hôi hám mà còn hay lục lọi, phá phách. Mấy chậu cây trước sân nhà tôi bị chúng cắn cho tan tành rồi. Bác Sáu nhà bên cũng hay phàn nàn về việc bị mấy con chuột ấy gặm nhắm linh tinh và còn khoét lỗ, đào hang cạnh góc tường nữa chứ.  Bởi thế, mỗi lần nhìn thấy chúng là tôi liền cầm gậy rượt đuổi ngay lập tức. Chúng là loài khôn ranh, cứ thấy tôi là chui liền xuống cống, đợi cho tôi đi khuất lại bò lên. Tức quá, tôi liền mua chục cái bẫy, quyết tâm tiêu diệt cho bằng được lũ chuột ấy, hoặc ít nhất là đẩy được chúng ra bãi rác.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi định đến tối sẽ giăng bẫy thì buổi chiều hôm đó trời nổi cơn giông long trời lở đất. Những tiếp sét kinh thiên động địa khởi đầu một cơn mưa giông dữ dội. Nước không biết từ đâu cứ trút xuống ào ào như bão lũ. Hùa với nước là gió, sấm và chớp. Tôi đứng trong nhà nhìn ra bên ngoài qua khung cửa kính, dòng nước cuồn cuộn chảy xuống cống, thật ngạc nhiên, có đến hơn mười con chuột vượt nước lũ lượt từ dưới rãnh cống chui lên rồi chạy tấp sang đống gỗ mục trước nhà bác Sáu. Dòng nước vẫn tiếp tục đổ mạnh xuông cống thì bỗng ngừng lại. Tôi cứ nghĩ cống đã đầy nước rồi, nước không thể chảy vào nữa. Bất ngờ, một con chuột mẹ lao lên từ trong vực nước, miệng ngậm một con chuột non. Nó nhanh chóng đưa chuột con đến bên góc thềm ba, nói có một thùng giấy, thả con vào đó rồi nhanh chóng trở lại miệng cống và lặn vào nước sâu. Chắc là ở dưới đó vẫn còn những đứa con của nó.

Dòng nước vẫn tiếp tục đổ xuống cống, mực nước càng ngày càng dâng cao. Con chuột mẹ lại trồi lên, miệng ngậm thêm một con non nữa. Nó vội vã cất con vào chỗ lúc nãy và tiếp tục lặn xuống. Cứ thế, đến lần thứ tư, chuột mẹ đã quá mệt. Nó đứng bên bờ nước thở hổn hểnh. Dòng nước đã che mất miệng cống, nó cố tìm rồi quyết định lặn xuống một lần nữa. Lần này nó lặn rất lâu. Tôi nhìn dòng nước không ngừng tuôn xuống cống mà lo lắng. Một phút… Hai phút… Vẫn chưa thấy chuột mẹ ngoi lên. Nước đã ngập lênh láng cả con đường. Cơn mưa đã vơi dần nhưng dòng nước chảy vẫn siết lắm. Tôi chợt nghĩ rằng chuột mẹ đã đuối sức và trong chuyến lặn sâu cuối cùng, nó đã không thể trở lên được. Bất giác, tôi thấy thương chuột mẹ vô cùng. Nó đã bất chấp hiểm nguy để cứu đàn con. Nó đã dùng hết sinh lực của mình để đưa đàn con lên chỗ an toàn. Đó là một người mẹ vĩ đại.

Bỗng nhiên, từ dưới mặt nước, con chuột mẹ lại trồi lên với một con chuột con. Nó phăng phăng bơi qua rãnh nước chảy siết, nhanh chóng vượt vào bờ rồi nhẹ nhàng đặt con vào thùng giấy. Xong đâu đấy, nó chạy ra bên ngoài rũ sạch nước trên người rồi trở vào ấp ủ đàn con. Trông nó rất mệt nhọc, cái mũi vẫn còn phập phồng thở gấp gáp, đầu ngả qua một bên mệt mỏi. Bóng tối dần buông xuống rồi phủ khắp không gian. Màn đêm tĩnh mịch khép lại tất cả.

Đến sáng hôm sau, tôi không còn thấy chuột mẹ và đàn con ở đấy nữa. Chắc có lẽ, sau khi đã phục hồi sức khoẻ, chuột mẹ đã đưa các con đến nơi an toàn hơn. Nơi đây trống trải, gần người, quả thực không thích hợp để chúng ở lại lâu dài.

  • Kết bài:

Chứng kiến cảnh tượng chuột mẹ cứu lấy đàn con trong dòng nước sâu, tôi mới hiểu rằng tình mẹ cao như mây trời, rộng như biển cả. Mẹ là người có thể thay thế bất kể ai khác, nhưng không ai có thể thay thế được mẹ. Mẹ là tuyệt vời nhất. Mẹ chính là nguồn sống, là sức mạnh giúp con chống chọi với phong ba bão táp trong cuộc đời.

Kể lại một việc tốt mà em đã làm: giúp bà cụ qua đường

4 bình luận trong “Hãy kể lại một câu chuyện cảm động mà em đã chứng kiến”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang