Kể về việc tốt mà em đã làm hoặc chứng kiến.
- Mở bài:
Nhặt được của rơi và ở hữu nó, hẳn là không phạm pháp. Nhưng nếu có thể trả lại cho người bị mất, đó là việc nên làm. Biết đâu, người bị mất đang rất cần nó hơn mình. Có một lần, tôi đã làm được một việc tốt như thế, cho đến bây giờ cứ mỗi khi nghĩ lại là tôi thấy thật vui.
- Thân bài:
Hôn đó, như thường lệ, sáng nào tôi cũng tự đi bộ đến trường. Sáng hôm ấy, tôi đi học muộn nên tôi vội vã đến trường , bỗng tôi nhìn thấy một vật gì trên đường. Tôi chạy tới ngó xem. “A! Đó là một ví da màu đen”. Vì vội, tôi nhét luôn vào cặp.
Khi vào đến lớp, tôi ngồi vào chỗ, lấy ví ra xem. Mân mê cái ví đẹp, tôi chợt tò mò, không biết trong ví có gì nhỉ. Nghĩ vậy, tôi liền mỏ ví ra. “Ôi! Nhiều tiền quá!” – tôi khẽ reo lên. Những xấp một trăm nghìn mới cứng hiện ra trước mặt tôi . Tôi thầm nghĩ: “Ai mà ẩu thế nhỉ! Từng này tiền mà để mất!”.
Cả buổi học hôm đó tôi không thể tập trung nghe giảng được. Tôi cứ chăm chú được chốc lát thì cái ví lại hiện ra. Cuối buổi học, tôi đi về mà lòng ngổn ngang những ước muốn, những ý nghĩ. Tôi muốn nhiều thứ lắm: nào là để dành tiền vào heo đất, nào là mua truyện tranh, mua quần áo mới và đồ dùng học tập. Nhưng tôi thấy mình như có tội. Tôi nên mua hay nên trả lại đây? Tôi đứng sững người lại đắn đo một lát rồi nghĩ: “Lỡ đâu người làm rơi cái ví cũng đang cần tiền gấp thì sao? Biết đâu, họ cũng đang rất cần số tiền này?”
Thế rồi tôi quyết định tới đồn công an khai báo. Khi đến đồn công an, tôi gặp được một chú công an, chú ấy đang làm việc. Vừa thấy tôi bước lại gần chú ngẩng mặt lên và hỏi: “Có chuyện gì vậy cháu?”. Tôi nhanh nhảu kể lại đầu đuôi sự việc cho chú công an nghe. Cùng lúc đó có một người đàn ông, dáng người ốm ốm, cao nhòng, nước da hơi đen, mồ hôi nhễ nhại, mắt đỏ hoe, chạy vào, hoét hơ hớt hải hỏi chú công an: “Anh công an cho tôi hỏi, anh có thấy ai nhặt được chiếc ví màu đen. Tôi bất cẩn quá đánh rơi ở đâu rồi! Mẹ tôi đang nhập viện mà tôi đã đánh mất tiền rồi”. Nói rồi, người ấy ôm mặt khóc huhu trông rất tội nghiệp.
Chú công an bình tĩnh cầm cái ví tôi vừa nhặt được lên và trả lời: “Có phải anh đang tìm chiếc ví này không?”. Chú ấy mừng rỡ trả lời: “Đúng rồi. Cảm ơn trời đất. Nếu như tôi làm mất chiếc ví này chắc mẹ tôi sẽ chết mất”. Chú công an nở nụ cười hiền từ nói: “Nó là ví ủa anh, chắc anh biết trong ví có gì chứ?”. Người đàn ông hiểu được vấn đề, rối rít trình bày. Chú công an kiểm tra ví và thấy đúng như lời người đàn ông nói, liền trao ví cho ông ấy. Người đàn ông lại khóc và cảm ơn chú công an lần nữa. Chú công an bảo: “Anh phải cảm ơn cô bé này đây. Nếu như không có cô bé này thì không biết anh có còn lấy lại chiếc ví này nữa không”.
Người đàn ông mừng rỡ, nở nụ cười trong nước mắt cúi đầu cảm ơn tôi. Tôi thấy thật hạnh phúc vì đã làm được một việc thật ý nghĩa. Chỉ cần chú nhận lại được cái ví là tôi vui rồi.
- Kết bài:
Nhặt được của rơi trả lại người mất là điều mà tôi tự hào về chính bản thân mình. Cho đến giờ, mỗi lần nghe những câu chuyện nói về tấm gương người tốt việc tốt tôi lại nhớ đến việc mình đã làm và thấy tự hào lắm. Tôi đã chiến thắng lòng tham của bản thân mình để làm được việc tốt đẹp cho mọi người. Kỉ niệm đó chắc hẳn sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
cũng được