Kể lại một việc làm tốt khiến ba mẹ vui lòng.

ke-lai-mot-viec-lam-tot-khien-ba-me-vui-long

Kể lại một việc làm tốt khiến ba mẹ vui lòng.

  • Mở bài:

Nhà tôi ở trong một khu phố nhỏ, ẩm thấp chật hẹp. Ba tôi làm công nhân ở nhà máy còn mẹ bán hàng rong. Tôi có thằng em năm nay 6 tuổi, nó tên là Tuấn. Dù túng thiếu tiền bạc nhưng ba mẹ vẫn cố gắng dành dụm tiền cho nó học bán trú để khỏi phải trong coi.

  • Thân bài:

Mẹ bận rộn với công việc, đi sớm về khuya nên chẳng thể quan tâm đến việc học của tôi. Sớm mẹ đi, đến tối mịt mẹ mới về. Bởi thế, tôi học đến đâu mẹ hay đến đó. Nhiều lúc gặp bài khó, muốn mẹ chỉ giúp nhưng mẹ không làm sao chỉ được. Mẹ nói, ngày trước mẹ chỉ học tới lớp 3 rồi nghỉ học phụ bà ngoại bán hàng. Cuộc sống vất vả, suốt ngày cặm cụi với công việc nên chữ nghĩa chẳng học được bao nhiêu.

Càng lên lớp cao, bài học càng khó nên việc học của tôi sa sút dần. Dù tôi đã nỗ lực nhưng không thể nào tiến bộ hơn. Kết quả học kém, đi học trễ nhiều lần, tôi liên tục bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở, càng thêm chán nản. Mẹ cũng được cô giáo mời lên nói chuyện nhiều lần. Mỗi lần mẹ về, nhìn ánh mắt mẹ buồn buồn, tôi thương mẹ lắm. Thương mẹ lo nhiều, nghĩ nhiều nhưng tôi chẳng biết làm thế nào được.

Tôi tự trách mình học hành yếu kém đã làm mẹ buồn. Thân mẹ còm cõi, sớm hôm vất vả lo toan, tất cả đều dành lo cho tôi và em. Thế mà tôi ăn học chẳng ra gì. Tôi chợt nghĩ về Loan, một cô bạn khiếm thị cùng lớp. Đôi mắt của Loan không nhìn thấy chữ nhưng năm nào Loan cũng điểm cao nhất lớp. Chưa ngày nào Loan nghỉ học. Loan bảo không đến lớp học, không gặp thầy cô, bạn bè, Loan sẽ buồn lắm. Tôi thầm khâm phục Loan và nghĩ mình sẽ cố gắng hơn nữa. Nhất định tôi phải tự giác học tập, tự giác phấn đấu vươn lên, ít nhất là không còn bị điểm kém nữa

Hôm sau, tôi lên lớp nhờ Loan chỉ bài làm văn. Lúc đầu Loan rất ngạc nhiên vì từ trước giờ tôi có bao giờ làm thế. Sau phút ngỡ ngàng, Loan vui vẻ chỉ dẫn tôi làm bài. Loan giảng thật dễ hiểu. Chỉ mấy phút lắng nghe, tôi đã biết cách làm. Loan còn khuyến khích có bài nào không hiểu thì cứ hỏi Loan, đừng có ngại.

Từ đó, nhờ có Loan chỉ bảo mà tôi học tiến bộ hẳn lên. Môn toán tôi từ điểm kém vươn lên đạt 7 điểm, 8 điểm trong bài kiểm tra. Môn văn tôi cũng gặt hái được thành công rực rỡ. Từ một học sinh dở văn nhất lớp, tôi dần viết được bài văn kể chuyện hơn 3 trang giấy. Điều bất ngờ nhất là bài kiểm tra văn biểu cảm vừa rồi, tôi đạt 9 điểm, bằng với điểm của Loan. Cô giáo dạy văn khen ngợi hết lời và tuyên dương tôi trước cả lớp. Tôi vô cùng sung sướng. Đó là bài văn tôi kể về nỗi vất vả của mẹ tôi. Tôi kể về nỗi nhọc nhằn của mẹ. Tôi kể về nỗi vất vả của ba. Câu chuyện của tôi được coi khen là chân thực như cuộc sống vốn có, như những gì đã xảy ra và tình cảm yêu thương của mình dành cho ba mẹ.

Tôi không dám khoe mẹ điểm số ấy bởi tôi thấy vẫn chưa xứng đáng với công sức và niềm mong mỏi của mẹ. Tôi lại cố gắng. Bỗng một ngày mẹ tôi lại nhận được giấy mời của cô. Mẹ lo lắng nhìn giấy mời rồi nhẹ nhàng gấp lại bỏ vào túi, đôi mắt bần thần, hai vai mẹ chùng xuống khẽ buông hơi thở dài. Tôi cũng hết sức hồi hộp. Không biết lại là chuyện gì nữa đây. Bấy lâu, mỗi lần mẹ được giáo viên mời là tôi không bao giờ an tâm được.

Buổi trưa hôm ấy, mẹ trở về nhà, khuôn mặt hớn hở khác thường, tôi lấy làm lạ lắm. Trên tay mẹ còn xách cả bịch bún, bịch rau và mấy thứ linh tinh khác nữa, mẹ mới mua ở chợ về. Mẹ bảo, chiều mẹ đón thằng Tuấn về rồi mẹ nấu món bún riêu cua đãi cả nhà. Hôm nay mẹ rất vui vì cô giáo toàn khen tôi học tốt, khen tôi tiến bộ và rèn luyện tốt chứ không còn chê bai như trước nữa. Điều đó mẹ lấy làm tự hào lắm. Chưa bao giờ mẹ được nghe những lời hay đến thế. Trời, thì ra là vậy. Tôi thầm reo lên trong lòng. Cuối cùng, những nỗ lực của tôi cùng đã được đền đáp. Mẹ tôi đã vui, mẹ tôi đã tự hào về tôi, đó là điều tôi mong mỏi nhất.

Thật kì lạ, hôm nay tôi trông mẹ như trẻ hơn, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, ánh mắt long lanh hơn mọi ngày. Niềm vui đã khiến mẹ tràn đày sức sống, lan tỏa ra cả xung quanh. Buổi tối, ba về, hay chuyện, ba cũng vui lắm. Ba xoa đầu tôi khen ngợi, bảo giống ba khi trước rồi cười khà khà tâm đắc lắm. Ba còn hứa lúc nào ba rảnh rỗi, ba sẽ chỉ tôi học toán. Ba nói, ngày xưa ba học toán khá lắm. Dù bận rộn, không rèn luyện khá lâu nhưng tới giờ vẫn còn nhớ. Tôi biết ba nói thế chứ biết bao giờ ba rảnh. Hôm ấy, cả nhà ăn uống thật vui vẻ. Thằng tuấn ăn hết cả hai bát vì mẹ nấu quá ngon. Nó vừa ăn vừa nịnh mẹ nấu ăn ngon nhất trên đời khiến mẹ cười toe toét.

  • Kết bài:

Hạnh phúc không phải là khi bạn có đầy đủ mọi thứ. Ai cũng có thể tìm kiếm được hạnh phúc ngay trong cuộc sống nhỏ bé của mình. Hãy làm tốt việc bạn đang làm và luôn nghĩ rằng việc bạn đang làm có thể mang lại niềm vui cho người khác. Nhiệm vụ lớn nhất của mỗi học sinh là học tập. Khi bạn học tập tốt, ba mẹ sẽ vui lòng, thầy cô rất tự hào, bạn bè luôn yêu mến. Học tập tốt còn mở ra cho bạn một tương lai tốt đẹp, đem đến cho bạn những cơ hội thành công ở phía trước. Bởi thế, hãy không ngừng vượt qua khó khăn, thử thách, nỗ lực học tập tốt các bạn nhé.

1 bình luận

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.