ke-lai-cau-chuyen-nho-ban-be-dong-vien-giup-do-em-da-biet-tu-hoc

Kể lại câu chuyện nhờ bạn bè động viên và giúp đỡ, em đã biết tự học

Kể lại câu chuyện nhờ bạn bè động viên và giúp đỡ, em đã biết tự học.

Hôm ấy cô giáo trả bài kiểm toán. Giờ ra chơi, tôi nghe bon con trai hét tướng lên rằng bọn con gái lại toàn 9 và 10. Bọn con trai còn chế nhạo cả tôi nữa vì bài kiểm tra ấy tôi được điểm 10. Đó là lần đầu tiên tôi đạt điểm 10 trong môn toán.

Tôi đưa mắt nhìn quanh về phía người nói. Thì ra, đó là Nam. Nam đang diễn lại điều bộ “cóp” bài của tôi. Thú thật, tôi cũng có bí mật liếc nhìn bài cái Thanh nhưng làm gì đến nỗi trắng trợn như nó diễn lại. Nó khom người sang bên cạnh, ngón tay trỏ và ngón tay khoanh lại như chiếc kính dặt vào mắt, rồi quay đầu lại làm ra dáng ghi ghi chép chép. Chốc chốc, lại giả vờ lau mồ hôi, rồi lại nhìn, lại chép, lại lau mồ hôi… cứ như một con rối ấy.

Tôi ngượng chín người, lúng túng chẳng biết làm thế nào. Đúng là tôi đã nhìn bài của Thanh như thế. Xấu hổ, tôi đành nhún vai quay đi, bực với thằng Nam, bực với bạn vè, bực với cả bản thân mình: “Vì sao mình lại dốt toán đến thế nhỉ?” Nỗi day dứt cứ lan dần trong tôi. Buổi chiều nắng ấm cuối xuân đẹp như thế mà tôi vẫn thấy nó tẻ nhạt làm sao ấy.

Không phải tôi không biết gì về toán, bài nào tôi cũng thuộc định nghĩa và công thức nhưng không chịu suy nghĩ vận dụng những định nghĩa và công thức ấy vào những bài toán cụ thể. Tôi chỉ quen dựa dẫm vào cái Thanh, một học sinh giỏi toán được tặng danh hiệu “vô địch” ngay từ lớp 5. Nhiều lúc em tự nhủ: “cố làm lấy xem sao” nhưng rồi ngại khó. Sốt ruột và sợ bị điểm kém, tôi lại tặc lưỡi: “nhìn một lần thôi nữa vậy”. Cứ thế tôi đã nhìn nhiều lần, thành thói quen không gỡ ra được.

Một hôm, cô giáo gọi tôi lên bảng trong giờ đại số. Tôi lo nhất là phải lên bảng đơn phương độc mã chiến đấu. Tất nhiên tôi thuộc lòng bài học và trả lời một cách nhanh gọn. Cô giáo gật đầu và viết một bài tập lên bảng.

– Em hãy thực hiện phép toán trên – Cô dịu dàng nhìn tôi động viên.

Tôi nhìn bài toán thẫn thờ. Nhìn nó cứ quen quen mà sao tôi không biết phải làm thế nào. Tôi bậm môi lúng túng. Bỗng tôi thấy cái Thanh đưa ba ngón tay lên. Nhờ gợi ý, tôi đã làm được bài tập ấy. Cô giáo lại mỉm cười, nụ cười thật hiền hậu và cho tôi thêm một bài tập nữa. Tôi toát cả mồ hôi hi cô viết đề bài lên bảng. tôi lại nhìn Thanh cầu cứu. Nhưng lần này, cô giáo đứng ngay chỗ Thanh. Tôi rón rén không dám cầu cứu nữa.

Trong sự im lăng gần như tuyệt đối, em thoáng nghe bạn Định ở bàn sau khẽ nhắc. Định nói nhỏ quá tôi không nghe thấy được gì hết. Cuối lớp có tiếng xì xào. Bí quá, tôi nói đại kết quả khiến cả lớp cười ồ lên. Tiếng cười của Định là to nhất. Thì ra Định đã lừa em. Tôi vừa xáu hổ, vừa giận, vừa tủi thân mình, nước mắt tự nhiên lăn ra trên má.

Hết giờ, bọn con trai bàn tán ồn lên. Đứa thì trách bọn tôi hay cóp bài. Đứa thì bảo cái Thanh giúp bạn không phải lối.

Sáng chủ nhật, nhìn sang nhà Định, tôi thấy gần đủ mặt các bạn trai trong lớp, bạn nào cũng khăn quàng đỏ chói. Chắc lại họp đội thôi. Nghĩ đến họp đội, em thấy buồn. Lớp chỉ còn bốn người chưa vào đội, trong đó có em. Sao cái gì tôi cũng thua kém các bạn cả thế nhỉ?

Tôi hạ quyết tâm phải chăm chỉ học hành cho thật tốt. Tôi lấy vở bài tập toán ra và bắt đầu làm. Nhất định tôi phải học giỏi như các bạn. Nhất định tôi không còn quay cóp nữa. Tôi quên mình đã ngôi đó bao lâu. bỗng có tiếng mở cửa, tôi quay lại: Nam, Định, cái Thanh và cả cái Nga chi đội trưởng nữa bước vào. Hãy còn giận, tôi không mời chúng nó ngồi. Thanh mỉm cười thân thiện,  tiến đến vỗ về tôi:

– Chúng tớ vừa bàn với nhau xong. Tớ ích kỷ quá, chỉ biết học giỏi cho mình, có giúp cậu cũng giúp không phải lôi, đáng lẽ phải giúp cậu tụ học, hiểu được bài thì tớ lại đi làm thay cậu.

Nga nhỏ nhẹ:

– Chẳng riêng ý kiến của đội đâu, cô giáo cũng dự họp đấy. Theo ý cô và quyết định của đội, chúng tớ có kế hoạch giúp cậu như thế này này đế cậu có thể học tốt môn toán, phấn đấu trở thành đội viên… Cậu cũng nên cô’ gắng hơn một tí nữa.

Lòng tôi tràn lên cảm xúc kỳ lạ, vừa tủi thân, hối hận vừa xen lẫn cảm động, nghẹn ngào. Ôi! vẫn chỉ mấy đứa bạn hàng ngày tôi gặp, mà sao hôm nay thấy chúng dễ thương, dễ gần gũi vậy. Khóe mắt tôi cay cay. Rồi những giọt nước mắt cứ tự nhiên lăn xuống.

Bên ngoài nắng trưa rực rỡ, những tia nắng qua khe hở của giàn mướp nhảy nhót trên nền đất như niềm vui đang nhảy nhót trong lòng tôi. Không thể là loài ăn bám, sống trên công sức người khác được, ý nghĩ cứ xoáy sâu mãi trong lòng. Tôi muốn nói nhiều nhưng nói không được. Thanh như biết suy nghĩ của tôi liền nắm chặt tay em. Hôm ấy, các bạn đã giúp tôi giải hét các bài tập mà cô đã cho về nhà.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang