ke-lai-mot-lan-em-bi-mac-khuyet-diem-khien-nguoi-than-buon-long

Kể lại một lần em bị mắc khuyết điểm khiến người thân buồn lòng

Kể lại một lần em bị mắc khuyết điểm khiến người thân buồn lòng

Có những việc xảy ra rất nhiều lần mà ta không nhớ tới. Có những việc xảy ra dù chỉ một lần đã làm cho ta nhớ mãi không quên. Tôi vẫn còn nhớ đôi mắt buồn của bà Sáu khi nhìn món đồ quý nhất của con trai mình tặng vỡ tan tàn ở dưới nền nhà. Người đã gây ra sự việc đó không ai khác chính là tôi. Cho đến bây giờ tôi cũng không thể quên đi vụ đó được

Bà Sáu bây giờ đã già lắm rồi, bà là một người hàng xóm tốt bụng với gia đình tôi. Tôi coi bà giống như là người bà thứ hai của mình. Có lần tôi nghe mẹ nói, bà Sáu là người miền Tây đã dọn lên đây sống được ba năm nay với người con trai của mình. Người con trai của bà thì lúc nào cũng đi làm xa ít khi về nhà. Nên tôi luôn luôn ghé qua nhà bà chơi sau giờ tan trường.

Bà Sáu rất tốt bụng với tôi. Mỗi lần tôi sang nhà bà chơi thì đều có bánh kẹo ngon mà ăn. Có nhiều lần tôi tới chơi thì bà đều kể cho tôi nghe những câu chuyện hay và những lần bà đi du lịch cùng con trai của mình.

Bà có kể với tôi về một kỉ vật gắn bó với mình mà bà hết lòng gìn giữ. Đó là một quả cầu tuyết được làm bằng thủy tinh và bên trong có cả người tuyết nhỏ nhắn. Đó là kỉ vật của người con trai đã mua cho bà khi anh đó vừa lãnh tháng lương đầu tiên của mình. Bà thường đặt nó ở trên kệ tủ gần chiếc đồng hồ của. Có nhìn lúc tôi nhìn chăm chú và quả cầu tuyết đó mà không thấy chán. Một hôm, tôi hỏi bà quả cầu tuyết đó của ai tặng.

Bà vừa kể vừa rơi những giọt nước mắt tự hào về đứa con của mình. Có lần tôi sang nhà bà chơi, thì tôi thấy bà đang ở dưới bếp làm việc. Vì muốn cầm thử quả cầu tuyết,nên nhưng lúc bà Sáu không có ở đó tôi đã bắt ghế lấy quả cầu xuống coi thử. Ai ngờ nó lại nặng hơn tôi nghĩ và rồi quả cầu rớt xuống đất, những mảnh thuỷ tinh văng tứ tung. Nghe tiếng rơi mạnh, Sáu giật mình quay lại, bỏ dở công việc dưới bếp mà chạy lên coi thử. Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, bà cũng đã hiểu ra phần nào. Bà bảo tôi cứ để đó, đừng đụng vào và ra ngồi ở ghế.

Khi bà dọn xong, tôi cứ nghĩ bà Sáu sẽ la tôi một trận và có thể sẽ không cho tôi qua chơi nữa. Cứ nghĩ đến tôi đã sợ run cả người. Trong đầu cứ nghĩ sẽ về lấy tiền để giành của mình mà mua lại một quả cầu tuyết y hệt như vậy. Khi bà bước vào, tim tôi như ngừng đập, trong lòng cứ sợ hãi và hình dung ra cơn giận dữ của bà. Nhưng thật không thể ngờ, bà xoa đầu tôi và nói:

“Cháu đừng lo, mọi việc ổn rồi. Cháu không bị thương là tốt rồi!”

Khi nghe câu đó ,tôi thở phào nhẹ nhõm, trúc bỏ được gánh nặng. Bà Sáu thật nhân từ. Chiều hôm đó về đến nhà, tôi cảm thấy rây rức trong lòng. Sau đó vài hôm, khi qua nhà bà chơi, thì tôi cảm thấy ngạc nhiên vì ngay chỗ đặt quả cầu tuyết bị vỡ thì đã được thay thế bằng tấm hình của hai mẹ con bà Sáu . Tôi nghĩ bà làm vậy để che đi chỗ trống lớn trong tâm hồn mình.

Từ lúc đó trở đi tôi với bà càng ngày càng thân thiết hơn. Tôi thấy trên gương mặt của bà, da nhăn nheo co lại, răng thì chẳng còn cái nào. Nhưng nỗi bất nhất là đôi mắt sáng ấy và tấm lòng lương thiện.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang