phan-tich-nhan-vat-giang-trong-truyen-ngan-giang-cua-bao-ninh

Phân tích nhân vật Giang trong truyện ngắn Giang của bảo Ninh

Phân tích nhân vật Giang trong truyện ngắn Giang của bảo Ninh.

I. Mở bài:

– Giới thiệu tác phẩm Giang của Bảo Ninh.

– Giới thiệu và nêu đánh giá khái quát về nhân vật Giang: Cô gái có tâm hồn đẹp đẽ, trái tim trong sáng, ấm áp và nhân hậu.

II. Thân bài:

1. Hoàn cảnh của Giang.

– Mẹ mất, anh trai vừa đi Bê tháng trước.

– Được bố đón từ Hà Nội lên ăn Tết cùng.

– Ở trong một túp nhà nhỏ đơn sơ mà bố mượn được từ một người quen ở thị trấn.

– Sống cô đơn vì bố bận bịu việc chiến sự.

2. Tính cách, phẩm chất của nhân vật Giang.

– Giang ân cần, tinh tế và chu đáo:

+ Múc nước hộ anh lính khi thấy tay anh lấm lem bùn đất.

+ Xối nước cho anh lính rửa tay.

+ Lặng lẽ tự mình gột rửa cho anh lính từ bàn chân, bắp chân, ngón chân đến cả đôi dép đúc.

– Hiếu khách và rất hồn nhiên, vô tư:

+ Xởi lởi mời anh về nhà mình làm khách.

+ Dọn cả cơm đề mời anh lính dùng bữa cùng hai bố con mình.

+ Phịa ra cái tên Hùng và việc hai người là bạn cũ để bố đỡ làm khó anh lính.

+ Nũng nịu nhờ bố xin phép cho anh lính khỏi điểm danh.

+ Lấy cả xe đạp của bố để đưa anh lính về đơn vị cho kịp giờ.

+ Mời anh lính Tết ra chơi cùng hai bố con.

– Ẩn chứa nhiều tâm sự:

+ Kể rất nhiều chuyện về bản thân.

+ Hoàn cảnh sống cô đơn tại nơi thị trấn nhàm chán khiến cô khao khát có một người bạn để chuyện trò, tâm sự.

+ Tiếng thở dài trước khi chia tay anh lính trẻ.

– Trọng tình nghĩa: Thể hiện qua lời kể của vị tham mưu trưởng:

+ “Giang nó cứ nhắc cậu mãi”.

+ “Nó cứ buồn vì không gặp lại được cậu trước khi chúng ta lên đường”.

+ “Giang nó có gởi cháu tấm ảnh của nó…”.

3. Nghệ thuật xây dựng nhân vật Giang.

– Xây dựng nhân vật chân thực, gần gũi.

– Tính cách nhân vật thể hiện qua hành động và lời nói.

– Lấy điểm nhìn từ nhân vật khác, giúp người đọc có cái nhìn khái quát, khách quan hơn.

III. Kết bài:

– Khẳng định lại cảm nghĩ của bản thân về nhân vật Giang.

– Liên hệ mở rộng.

* Bài văn tham khảo:

Bài văn 1:

  • Mở bài:

Cuộc sống của con người trong thời chiến là một đề tài hết sức thú vị, được nhiều nhà văn, nhà thơ khai thác. Qua những trang sách, họ đã tái hiện vô số đau thương, mất mát mà chiến tranh mang lại. Truyện ngắn “Giang” của Bảo Ninh cũng vậy. Bằng giọng điệu điềm tĩnh, nhẹ nhàng, tác giả đã mang đến cho độc giả bức tranh đời thường giản dị của những người chiến sĩ cùng tình cảm quân – dân gắn bó, thân thiết. Người thể hiện được rõ ràng nhất chủ đề tác phẩm có lẽ chính là nhân vật Giang – cô gái trẻ hồn nhiên, vô tư mà cũng hết sức ân cần, chu đáo.

  • Thân bài:

Trước hết, có thể thấy cô gái Phạm Nhật Giang đã phải sống trong một hoàn cảnh khá khó khăn. Nhà cô vốn ở Khâm Thiên, ngõ Chợ nhưng giờ lại phải chuyển sang sống tại một nơi đơn sơ, “mái gianh vách đất”, “không có đồ đạc gì”. Theo lời kể của nhân vật “tôi“, mẹ của Giang đã qua đời, anh trai cô thì lại vừa phải lên đường làm nhiệm vụ chi viện cho chiến trường miền Nam. Bố cô là một trung tá, ngày nào cũng hết sức bận rộn. Ông đã mượn được túp nhà nhỏ kia từ một người quen trong thị trấn để đón con gái lên ăn Tết cùng. Tuy vậy nhưng với tình hình chiến sự căng thẳng, các cuộc họp gấp về khuya ngày một nhiều nên ông cũng chẳng có mấy lúc ở cùng Giang. Mới từ Hà Nội lên, lại một thân một mình ở cái “thị trấn khỉ ho cò gáy”, “buồn ơi là buồn” này, cô gái chắc chắn đã rất vui khi bất ngờ tự tìm cho mình thêm một người bạn.

Tuy ở trong hoàn cảnh sống cô đơn, buồn chán ấy nhưng Giang vẫn sáng lên với vẻ đẹp tâm hồn đáng quý cùng sự nhiệt tình của tuổi trẻ. Đây là một cô gái ân cần, chu đáo và tinh tế. Điều đó được thể hiện rất rõ qua cuộc gặp gỡ bất ngờ với anh bộ đội. Thấy chàng trai lấm lem bùn đất, cô chủ động đề nghị múc nước giúp anh rửa tay chân. Nhưng không chỉ vậy, cô còn tự tay kì cọ giúp chàng lính trẻ: “một tay nghiêng gầu nước dội nhè nhẹ, một tay cô cọ bùn đất ở bàn chân, ngón chân, bắp chân” anh, không quên cọ kĩ cả đôi dép đúc. Điều này khiến cho chàng trai kia “đứng yên”, “sững lặng” trước “cái ân tình hồn nhiên và bất ngờ ấy”.

Giang còn là một cô gái rất vô tư và hiếu khách. Cô nhiệt tình mời anh lính về nhà mình nghỉ ngơi uống nước, dọn cả cơm lên cho anh dùng. Có thể đó là vì Giang thấy anh là bộ đội, làm công việc bảo vệ Tổ quốc giống bố mình nên rất có thiện cảm. Khi bố hỏi, cô lập tức “phịa” ra cái tên Hùng và câu chuyện về người bạn học lâu không gặp để bố đỡ làm khó chàng lính. Cô nũng nịu nhờ bố xin cho anh khỏi phải điểm danh để ngồi trò chuyện thêm cùng mình, mượn cả xe đạp của bố để đưa anh về đơn vị cho kịp giờ. Thậm chí, Giang còn mời chàng lính Tết về chơi cùng hai bố con cô. Tất cả hành động trên thoạt nhìn có vẻ hơi quá, khiến cậu kia hoảng hốt, bối rối. Thực chất, đó lại là điều thể hiện sự hồn nhiên, vô tư của một cô gái trẻ. Điều này đã giúp kéo gần khoảng cách của đôi bạn, làm cho họ trở nên cởi mở, thoải mái chuyện trò hơn.

Không chỉ vậy, ta cũng thấy chất chứa trong lòng cô gái hồn nhiên ấy lại là vô vàn tâm sự. Trên đường đưa anh lính về đơn vị, cô kể rất nhiều chuyện về bản thân, bộc bạch nỗi lòng buồn chán của mình. Phải ở lại nơi thị trấn buồn chán một mình, Giang gần như không có ai để bầu bạn. Vậy nên cô đã phải vui biết bao khi tình cờ gặp được anh lính trẻ. Và đến sau cùng, không ai lí giải được tiếng thở dài của Giang khi chia tay là gì. Điều này lại càng khó để tìm hiểu hơn bởi đó là lần đầu cũng như lần cuối nhân vật “tôi” gặp Giang.

Ngoài ra, ta còn thấy được ở Giang một tấm lòng nghĩa tình sâu sắc. Điều này được thể hiện qua cuộc trò chuyện giữa nhân vật “tôi” với vị tham mưu trưởng: “Giang nó cứ nhắc cậu mãi”, “Nó cứ buồn vì không gặp lại được cậu trước khi chúng ta lên đường”, “Giang nó có gởi cháu tấm ảnh của nó…”. Từ đó, sự mong chờ và nhung nhớ của Giang dành cho anh lính trẻ hiện lên rất rõ ràng. Nhưng đó cũng là chi tiết khiến độc giả day dứt mãi bởi cuộc hội ngộ giữa hai người dường như không dễ để thành sự thực.

Qua nhân vật Giang, ta cũng thấy được ngòi bút xây dựng nhân vật hết sức tài ba của người nghệ sĩ. Tác giả Bảo Ninh đã miêu tả cô gái trẻ Phạm Nhật Giang một cách chân thực, sống động. Tính cách của nhân vật hoàn toàn được thể hiện qua những hành động nhiệt tình, tinh tế và lời nói hồn nhiên. Nhà văn đã đặt điểm nhìn vào người chiến sĩ trẻ, từ đó khắc họa nên bức chân dung về một cô gái tốt bụng, vô tư. Việc này khiến cho độc giả có được sự đánh giá khái quát nhất về nhân vật này.

Truyện ngắn Giang đã mang đến cho kho tàng văn học Việt Nam thêm một cô gái hồn nhiên, vui tươi và giàu lòng yêu thương trong thời bom đạn khốc liệt. Chiến tranh đi qua để lại biết bao hậu quả đau thương. Ta cũng không có thêm thông tin gì về cuộc sống của Giang sau khi vị trung tá hi sinh. Tất cả những gì đọng lại trong tâm trí của người đọc cũng như của chính nhân vật “tôi” chỉ là cô bé Nhật Giang hồn nhiên, vui vẻ, lạc quan bất chấp hoàn cảnh. Nhưng qua đó, ta cũng thấy được biết bao hi sinh của con người để đổi lại sự tự do cho dân tộc. Hãy biết yêu quý, trân trọng nền hòa bình mà ta đang có, đồng thời góp công xây dựng xã hội ngày một phát triển vững mạnh hơn.

  • Kết bài:

Với một cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết li kì, truyện ngắn Giang của Bảo Ninh vẫn chiếm trọn tình cảm của độc giả. Hình ảnh cô gái người Hà Thành hoạt bát, sôi nổi, nhiệt tình Nhật Giang đã được ngòi bút của Bảo Ninh khắc họa bằng sự tin yêu, trân trọng. Nhân vật ấy chính là linh hồn của tác phẩm.

Bài làm 2:

 

  • Mở bài:

Bảo Ninh sinh năm 1952, tên khai sinh là Hoàng Ấu Phương được đánh giá là một nhà văn có lối viết điềm đạm, trữ tình mà lôi cuốn. Tập truyện ngắn “Bảo Ninh – những truyện ngắn” đã chứng minh cho phong cách đó của ông. Bằng việc phân tích hình ảnh nhân vật Giang trong truyện ngắn cùng tên chúng ta sẽ thấy rõ được những nét đặc sắc trong nghệ thuật xây dựng nhân vật của nhà văn tài hoa này. Một cô gái nhân hậu, ấm áp, tử tế đã gieo vào lòng mỗi người đọc chúng ta những tình cảm đẹp đẽ.

  • Thân bài:

Tác phẩm kể về cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ nhưng rất tình cảm giữa các nhân vật Giang, bố của Giang và nhân vật tôi (người lính). Đằng sau cuộc gặp gỡ ấy ẩn chứa đầy ắp tình thương và tình người của đồng bào trong những ngày kháng chiến trường kỳ, gian khổ nhưng đầy huy hoàng của dân tộc.

Đi sâu vào trong hẻm, căn nhà của Giang hiện dần lên với hình ảnh của một căn nhà gianh cũ kỹ tồi tàn, bên ngoài đậu một chiếc xe phượng hoàng, chứng tỏ gia cảnh của cô gái này cũng không mấy khá giả, làm thế nào được khi chiến tranh đất nước còn nghèo, gia đình cô gái ấy lại rất éo le khi mẹ mất sớm, hai người đàn ông đều ra chiến trường đánh giặc, kinh tế chỉ có mình Giang gánh vác. Vượt qua sự nghèo nàn, khó khăn ấy, Giang vẫn tận tình, chu đáo nấu cơm tiếp đãi tôi bằng tất cả tình cảm chân thành. Điều đó càng tô đậm thêm bản tính hiếu khách, ấm áp của nhân vật Giang.

Giang xuất hiện trong tác phẩm thông qua các cuộc gặp gỡ và trò chuyện với nhân vật tôi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô gái này chính là sự nhân hậu, ấm áp và tử tế. Dù không quen biết nhưng khi nhìn thấy tôi rửa chân bên giếng, Giang chẳng ngần ngại múc nước cho tôi. Chẳng những thế cô gái ấy còn nhẹ nhàng: “Không xối cho tôi tự gột mà cúi mình xuống một tay nghiêng gầu nước dội nhè nhẹ, một tay cô cọ bùn đất ở ngón chân, bàn chân và bắp chân tôi” một hành động rất tự nhiên, ấm áp giống như sự quan tâm của những người trong gia đình khiến tôi vô cùng bất ngờ nhưng cũng rất đỗi hạnh phúc. Ấn tượng đẹp đẽ của “tôi” với Giang cứ lớn dần hơn trong cuộc gặp mặt thứ hai tại nhà Giang.

Trong bữa cơm Giang nhanh trí nói dối bố về nhân vật tôi là bạn cũ để tôi đỡ xấu hổ, ngại ngùng lại còn chủ động mượn xe đạp của bố đưa tôi về đơn vị. Cô còn không quên nhắn nhủ “tôi” tranh thủ thời gian vào nhà cô ăn tết. Cuộc gặp gỡ bất ngờ nhưng Giang không hề quên tôi, bằng chứng là trong cuộc trò chuyện với các bộ cách mạng tôi biết được Giang vẫn còn nhắc về “tôi” mãi, rồi lại gửi hình cho “tôi”. Có thể nói Giang chính là linh hồn của tác phẩm này, cô gái ấy gây ấn tượng mạnh mẽ bởi sự hoạt ngôn, thái độ niềm nở, ở sự hay nói, hay làm và đặc biệt có một trái tim rất ấm áp, nhân hậu và tử tế.

Xây dựng nhân vật Giang nhà văn không sử dụng bất kỳ nguyên mẫu từ nhân vật nào, không dùng hình ảnh bóng bảy, không khoa trương, thổi phồng tính cách của nhân vật mà chủ yếu khai thác ở góc độ đời thường. Hình ảnh Giang bình dị, thân quen như bao cô gái khác chúng ta gặp trong thời chiến. Hồn nhiên, vô tư, trong sáng như tờ giấy, thông minh, lém lỉnh, mến người, quý khách. Nhân vật được khắc họa đậm nét qua hành động, ngôn ngữ, cử chỉ. Đặc biệt nhà văn không tự đánh giá về Giang, cũng không để Giang tự kể câu chuyện về mình. Nhân vật được soi chiếu từ góc độ của nhân vật khác, đó là người lính, người xưng tôi trong tác phẩm. Thông qua cuộc tiếp xúc của tôi với Giang người đọc thấy vẻ đẹp của nhân vật hiện lên chân thực, đầy màu sắc và thuyết phục hơn.

  • Kết bài:

Qua nhân vật Giang, nhà văn gửi gắm niềm tin, tình yêu vào vẻ đẹp của những con người bình thường trong thời chiến. Nơi ở nơi đâu, vùng quê nào chúng ta cũng có thể bắt gặp những cô gái như Giang: mến khách, quý mến và cảm phục bộ đội, một lòng hướng về cách mạng, lý tưởng bộ đội cụ Hồ. Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa Giang và người lính bộ đội còn thể hiện cái nhìn đầy nhân văn và ấm áp của nhà văn trong chiến tranh. Niềm tin yêu vào giá trị đẹp đẽ của con người trong hoàn cảnh thiếu thốn, chia cắt do chiến tranh mang lại.

Bài văn 3:

Bảo Ninh là cây viết xuất hiện trên văn đàn một cách nhẹ nhàng, không ồn ào, dữ dội nhưng ngày càng chinh phục được trái tim của độc giả. Bằng những trải nghiệm, vốn kí ức giàu có và quý giá về chiến tranh, Bảo Ninh đã cho ra đời những tác phẩm có giá trị nhân văn sâu sắc. Một trong số những truyện ngắn thành công về cả nội dung và nghệ thuật của tác giả là Giang – câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ “thoảng nhanh nhưng không tắt lịm” của những con người trong chiến tranh.

  • Thân bài:

“Giang” là một tác phẩm ngắn của nhà văn Bảo Ninh, được viết bằng ngôi kể thứ nhất, kể về một câu chuyện tình đầy xúc cảm giữa hai người trẻ trong thời gian chiến tranh. Tác phẩm này được coi là một tác phẩm văn học đầy ý nghĩa với nhiều thông điệp sâu sắc về cuộc sống, chiến tranh và tình yêu. Với một cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết li kì, truyện ngắn Giang của Bảo Ninh vẫn chiếm trọn tình cảm của độc giả. Hình ảnh cô gái người Hà Thành hoạt bát, sôi nổi, nhiệt tình Nhật Giang đã được ngòi bút của Bảo Ninh khắc họa bằng sự tin yêu, trân trọng. Nhân vật ấy chính là linh hồn của tác phẩm.

Nhân vật Giang được đặt vào một bối cảnh trong thời chiến tranh. Đó là những năm kháng chiến chống Mỹ khốc liệt, nhiều gia đình phải ly tán, rời xa quê hương. Gia đình của Nhật Giang cũng trong hoàn cảnh như vậy. Mẹ mất, bố là một người lính cấp cao trong quân đội, anh trai cũng đi bộ đội, Nhật Giang phải ở một mình. Gần tết nguyên đán bố đón cô về gần đơn vị công tác và thuê một căn nhà trọ để cô sống, thỉnh thoảng hai bố con lại gặp nhau. Vì thế Giang rất thèm tình cảm, cô luôn khao khát có được một người bạn để nói chuyện tâm tình.

Có một cuộc gặp gỡ thật đặc biệt đã diễn ra. Một nhân vật người lính không có tên, đang từ địa phương quay trở lại đơn vị sau hai ngày được về phép. Vô tình hai người gặp nhau bên giếng nước. Người lính nhìn thấy tên của Giang trên chiếc áo cô mặc bên ngoài và nhờ cô cho mượn gầu múc nước để rửa bùn trên chân. Chẳng một chút e thẹn, ngại ngùng, Giang nhiệt tình múc nước, lại còn cúi xuống rửa chân giúp người lính trẻ. Đó là một hành động rất vô tư, hồn nhiên của cô gái xuất thân là học sinh thị thành. Hành động tự nhiên xuất phát từ tấm lòng nhân hậu của cô gái trẻ đã khiến chàng lính vô cùng xúc động “Ngây ra, tôi đứng yên, sững lặng cảm nhận cái ân tình hồn nhiên và bất ngờ ấy”.

Ở một mình đã lâu Giang thèm người nói chuyện, với tính cách sôi nổi hoạt bát, Giang đã mời người lính ấy về nhà mình chơi. Căn nhà nhỏ trong ngõ tuềnh toàng, giản dị như chính con người cô khiến người lính vô cùng ấm áp và gần gũi. Mới gặp mặt nhưng Giang đã nói chuyện rất thân tình giống như hai người bạn thân thiết lại còn nhiệt tình mời chàng lính trẻ ở lại dùng cơm với gia đình “Ôi em quên. Có cơm mà, để em dọn mời anh” Bố trở về nhà và bất ngờ trước sự xuất hiện của người lính ấy Giang nhanh trí nói dối bố “Bố ơi, đây là Hùng, bạn học lớp 10 với con. Anh ấy đóng quân gần đây. Chúng con tình cờ gặp nhau vừa nãy” Lời nói dối hồn nhiên và đáng yêu ấy của Giang đã giúp chàng lính trẻ khỏi ngượng ngùng bối rối trước bố của Giang. Người đọc không trách lời nói dối của cô gái, chỉ thấy những cử chỉ và hành động thật ấm áp, đáng yêu của Nhật Giang, lời nói dối ấy không hề có ác ý.

Sau cái lần gặp mặt tình cờ ấy ấn tượng về chàng trai trẻ sâu đậm mãi trong tâm trí Giang. Cô gái ấy đã kể chuyện cho bố nghe về sự nhớ nhung của mình ”Giang nó cứ nhắc cậu mãi, Hùng ạ. Nó cứ buồn vì không gặp lại được cậu trước khi chúng ta lên đường” lại còn chụp ảnh gửi cho Hùng nhưng chưa kịp gửi. Tình bạn, tình đồng hương và tình yêu của đôi bạn trẻ đã nảy nở trong hoàn cảnh đặc biệt ấy.

Dù không có chi tiết nào miêu tả ngoại hình của Giang cũng không có bất kỳ lời nhận xét nào về nhân vật này. Song người đọc vẫn tưởng tượng được đây là một cô gái Hà Thành sôi nổi, hồn nhiên, khát khao được yêu thương, trái tim vô cùng ấm áp, giàu tình yêu thương với người khác.

  • Kết bài:

Nhân vật Giang đã được nhà văn khắc họa thông qua người kể chuyện ngôi thứ nhất. Giống như một câu chuyện thật được hồi tưởng lại chân thật, chi tiết đến từng phân cảnh. Nhà văn như sống cùng nhân vật, nhân vật cũng như sống trên trang văn. Cảm mến nhân vật Giang chúng ta càng thêm tin yêu vào tình người chân tình ấm áp dẫu chiến tranh có loạn lạc và tàn khốc thế nào.

Xem thêm:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang