the-gioi-nay-la-cua-rieng-ai

Thế giới này là của riêng ai?

Hãy luôn là chính mình dù bạn là ai

“Thế giới này là của riêng ai nếu không phải là của chúng ta? Nó luôn là của chúng ta trong cả ngày và đêm. Nhưng một vài kẻ nào đó đã tự cho rằng nó thuộc về riêng họ. Họ bắt đầu phán xét xung quanh, những điều phù hợp và những điều không phù hợp. Một cuộc gạn lọc tàn nhẫn và vô ích của những kẻ không có đầu óc và trái tim.”.

Thử hỏi trên đời này ai mà chẳng khao khát được tự do? Ai mà chẳng có ước mơ, lý tưởng của riêng mình? Nhưng trong số chúng ta, có những người thật không may mắn. Họ luôn bị người khác soi mói, so sánh một cách máy móc, khập khiễng và tàn nhẫn. Họ luôn trở thành trò cười của kẻ khác.

Thật chẳng may, trong số ít ỏi đó, lại có tôi. Một bạn nữ luôn khuyên tôi rằng hãy ngồi im vào giờ ra chơi. Người khác lại bảo tôi học hành phải đạt thành tích cao. Thật chẳng công bằng khi người khác được làm những điều mình muốn, được nghĩ những điều có thể nghĩ. Còn tôi phải luôn làm theo những mệnh lệnh, những lời khuyên bảo. Những công thức đã định sẵn như thể cuộc sống của tôi đã được lập trình bởi một đấng vô hình nào đó.

Tại thư viện, giờ học văn, tôi đã giải thoát mình! Đó là một câu chuyện thật ý nghĩa, tiếp thêm tôi sức mạnh, đủ để vượt qua giới hạn. “Tìm kiếm sự tự do”. Tên của câu chuyện đấy! Nghe có vẻ nghiêm trọng. Tôi nghĩ thế. Nó ở ngay trước mắt tôi. Sau phút bàng hoàng, tôi cẩn thận đọc từng trang một.

Chuyện kể rằng, một hôm, nhà bác học Edison đến một bệnh viện tâm thần nọ để tham quan. Ông muốn trò chuyện gần gũi với các bệnh nhân tâm thần ở đây. Ông đang tham quan thì bỗng có một bệnh nhân khiến ông chú ý. Một thanh niên tầm 24 tuổi rất tỉnh táo và không có dấu hiệu của một người bệnh. Anh đang chăm chú đọc cái gì đó trong quyển sách cầm trên tay.

Edison nhẹ nhàng bước đến và ngồi bên cạnh. Anh thanh niên hoảng hốt vì tưởng ông là bác sĩ. Nhận ra không phải, anh bình tĩnh mỉm cười. Edison hỏi:

– Tôi thấy anh không giống một bệnh nhân. Anh khá tỉnh táo”.

Sau phút quan sát dò xét, anh ta thở dài bảo:

– Tôi vốn chẳng có bệnh hoạn gì cả!.

Edison kinh ngạc hỏi:

– Thế sao cậu lại vào đây? Cậu còn trẻ và có tương lai cơ mà.

– Tôi vốn là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có. Anh ngậm ngùi nói. Ba tôi là một bác sĩ tài giỏi. ba tôi muốn tôi nối nghiệp ba. Mẹ tôi lại là một huấn luyện viên thể thao. Mẹ muốn tôi trở thành một vận động viên. Tôi còn có cả một người chú là doanh nhân thành đạt. Lúc nào chú tôi cũng nói với tôi rằng con nhất định phải trở thành một người kinh doanh tài năng và thành công như chú. Ông nội tôi là một nhà thiết kế nổi tiếng. Bởi thế, bà tôi luôn muốn tôi giống ông. Ông thấy đấy, làm sao tôi có thể sống trong một ngôi nhà như thế chứ. Tôi thà vào đây còn hơn là phải sống cuộc đời của người khác.

Anh thanh niên đã làm gì thế này? Anh từ bỏ gia đình chỉ vì mọi người muốn tốt cho anh ấy. Các bạn thấy không. Không phải cứ muốn tốt cho người khác là họ sẽ hài lòng. Mỗi con người đều cần có một sự tự do nhất định. Tự lựa chọn tương lai và quyết định mình sẽ là ai trong cuộc đời này. Anh thanh niên không muons sống bằng cuocj đời của người khác. Có thể họ vĩ đại. Nhưng đôi khi cái giá trị đối với người này lại là điều vô nghĩa đối với người khác.

Lúc tôi lên lớp 8, tôi bị ép vào một khuôn mẫu cứng nhắc do chính giáo viên chủ nhiệm đặt ra. Đó thật là một điều khủng khiếp. Cứ vào giờ ra chơi, tôi thường hay chơi đùa cùng bọn con trai. Chỉ đơn giản là con trai mạnh mẽ và năng động. Tôi không thích cái vẻ dịu dàng và ẻo lả của đám con gái. Tôi thích chơi đá cầu hơn là đi quẩn quanh vô vị. Tôi thích đuổi bắt hơn là ngồi thảnh thơi với cái bịch Ohshi trên tay. Dịu dàng luôn là một khái niệm đáng ghét đối với tôi.

Giáo viên chủ nhiệm tôi nghiêm nghị nhắc nhở:

– Con gái con nứa mà chạy nhảy lung tung. Con gái thì ngồi yên một chỗ đi. Hay Đại thể như: “Quần áo xộc xệch hết rồi kìa. Nhìn các bạn nữ khác đi. Chẳng ra thể thống gì cả!

“Ngồi yên một chỗ đi”, nghe thật chẳng hay ho gì. Làm sao có thể ngồi yên khi xung quanh tôi đang rộn ràng tiếng cười nói, tưng bừng bước chân thế này. Nhưng, để cho cô yên lòng, tôi chuyển sang chơi trò nhảy dây cho nó hợp lứa tuổi. Thú thật, trò ấy cũng nhàm chán lắm lắm. Thế mà cô lại bảo:

– Con gái thì ngồi yên đi. Nhảy qua nhảy lại bẩn hết cả quần áo. Mồ hôi ướt áo, đầu tóc rối bù kìa! Gớm!

Tôi bị liệt vào danh sách nữ sinh lười nhất lớp. Tôi luôn bị cô đem ra so sánh với những đứa con gái nhu mì, dễ thương khác. Tôi trở thành trò cười cho mọi người những khi tiết học nhàm chán.

Tiếng trống cuối năm học vang lên, âm thanh mà tôi mong đợi bấy lâu. Tiếng trống kết thúc một năm học đầy căng thẳng. Tôi thật sự được giải thoát. Mùa hè năm đó cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng tôi được tự do. Không ai soi mói tôi. Không ai nhắc nhở tôi. Không ai bắt tôi làm những điều họ muốn và cả những điều họ không muốn.

Khi cuộc sống của bạn bắt đầu thu nhỏ lại, bạn sẽ nghĩ đến một tương lai ảm đạm. Ở đó sự cô đơn, lòng thù ghét, đói khát và nỗi sợ hãi luôn chờ đón. Điều đó thật bất công. Thế giới này là của ai nếu không phải là của chúng ta. Nó luôn là của chúng ta nhưng một vài người nào đó tự cho rằng nó thuộc về riêng họ. Họ bắt đầu phán xét xung quanh, những điều phù hợp và những điều không phù hợp. Một cuộc gạn lọc tàn nhẫn và vô ích của những kẻ không có đầu óc và trái tim.

Tôi luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp khi xung quanh tôi có quá nhiều những điều không như ý. Hãy tin tưởng vào chính bạn. Dù bạn có tồi tệ đến thế nào đi nữa, bạn vẫn muốn sống là chính bạn, thực sự là chính mình trong cuộc sống muôn màu này. Đừng quan tâm người khác muốn bạn là gì. Hãy nghĩ đến những điều bạn mong ước và muốn thực hiện. Dĩ nhiên, đó phải là điều tốt đẹp và hữu ích cho bạn, cho mọi người, cho cuộc sống.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang