Ngữ liệu Thơ

Tháng chạp – trần đức phổ

Mỗi lần xé nốt tờ lịch cuối
Lòng chợt bâng khuâng nhớ những ngày
Tháng Chạp hân hoan chờ xuân tới
Xóm giềng rộn rã khắp đông tây

Chim én từng đàn bay lũ lượt
Chao đôi cánh nhọn vút tầng không
Vạn thọ, mồng gà cùng thược dược
Thi nhau đọ sắc trước xuân hồng

Thôn xóm rộn ràng lo sắm tết
Đường quê quét dọn sạch tinh tươm
Cổng chào năm mới hoa giăng kết
Câu đối ba ngày mực vẫn thơm

Trẻ con nô nức may áo mới
Mong đến ngày xuân nhận lì xì
Bao nhiêu cô gái chờ đêm hội
Giao Thừa mơ ước chuyện chi chi

Mẹ già tất bật lo gói bánh
Từng tàu lá chuối vuốt phẳng phiu
Thịt mỡ, dưa hành mua để sẵn
Trước sân ai đã dựng cây nêu

Tháng Chạp có muôn vàn kỷ niệm
Làm sao mà kể hết cho vừa
Cho dẫu xuân đi xuân lại đến
Ai người không nhớ những xuân xưa?

Bài thơ dâng mẹ – Tràn đức phổ

 

Mẹ đã tảo tần tự ấu thơ
Nụ cười chỉ đến ở trong mơ
Thay chồng nuôi nấng đàn con dại
Dâu đổ đầu tằm vạn nỗi lo

Như cổ thụ xoè tán chở che
Mẹ đâu quản ngại nắng trưa hè
Mẹ nào hãi sợ đêm đông lạnh
Cho cuộc đời con khỏi ủ ê

Tình Mẹ mênh mông cả biển trời
Như vầng dương sáng toả nơi nơi
Cho dù khôn lớn đi muôn nẻo
Vẫn thấy bên con mẹ mỉm cười

Con viết bài thơ dâng Mẹ hiền
Cầu mong Mẹ được mãi bình yên
Lòng thành khấn nguyện cùng trời Phật
Cho Mẹ vuông tròn tuổi bách niên

 

Bài thơ mùa hạ

Ngoài kia có tiếng chim tu hú
Đồng vọng mùa sang với tiếng ve
Hình như hoa cỏ đang vàng úa
Chờ đợi cơn mưa sớm trở về

Trên đường cây đã thay màu lá
Xanh rợp trời mơ mỗi bước đi
Những chùm hoa phượng khoe màu lửa
Rực rỡ như em tuổi dậy thì

Những chàng áo trắng đang nao nức
Tan trường quấn quýt cạnh hồng nhan
Trao lá thư tình chưa ráo mực
Hẹn hò cho kịp với thời gian

Trái chín thơm lừng mùi mật ngọt
Em vừa mới hái chỗ vườn cây
Tiếng chào lanh lảnh như chim hót
Mùa hạ ngập tràn trong mắt ai

Ngày hội rừng xanh – vương trọng

Chim gõ kiến nổi mõ
Gà rừng gọi vòng quanh
Sáng rồi, đừng ngủ nữa
Nào, đi hội rừng xanh!

Tre, trúc nổi nhạc sáo
Khe suối gảy nhạc đàn
Cây rủ nhau thay áo
Khoác bao màu tươi non.

Công dẫn đầu đội múa
Khuớu lĩnh xướng dàn ca
Kì nhông diễn ảo thuật
Thay đổi hoài màu da.

Nấm mang ô đi hội
Tới suối, nhìn mê say:
Ô kìa anh cọn nước
Đang chơi trò đu quay!

Cây bàng (Xuân Quỳnh)

Cứ vào mùa đông
Gió về rét buốt
Cây bàng trụi trơ
Lá cành rụng hết
Chắc là nó rét!

Khi vào mùa nóng
Tán lá xoè ra
Như cái ô to
Đang làm bóng mát

Bóng bàng tròn lắm
Tròn như cái nong
Em ngồi vào trong
Mát ơi là mát!

A bàng tốt lắm
Bàng che cho em
Nhưng ai che bàng
Cho bàng khỏi nắng!

Đàn kiến xây tổ (Phạm Thị Phương Thảo)

Kiến chăm chỉ, cần cù
Biết xây thành, đắp luỹ
Kiến sống ở khắp nơi
Loài đông đàn dài

Rừng núi và đất trời
Kiến ở đâu cũng có
Truyền tin cho muôn nơi
Nhanh như là kiến gió

Đi theo từng cơn gió
Chìm trong đất, lang thang
Kiến lửa khoác áo vàng
Xây luỹ thành thật khéo

Kiến cần cù, mềm dẻo
Xây tổ thật khang trang
Lặng lẽ đi theo hàng
Chỉ làm mà không nói

Kiến cánh áo đỏ chói
Chân chạy rất là nhanh
Kiến đen và kiến đỏ
Cùng đắp luỹ xây thành

Kiến bé mà thật xinh
Làm việc đâu vào đó
Kiến vì bạn, hết mình
Dám vượt qua gian khó

Những đàn kiến bé nhỏ
Đi theo lối, theo hàng
Kiến là người bạn nhỏ
Những người bạn thật ngoan!

Nếu chúng mình dậy sớm

(Xuân Quỳnh)

Ngày tết nghỉ ở nhà
Bạn nhớ đừng dậy muộn
Ngủ nhiều sẽ thiệt thòi
Bao điều không kịp biết
Tết ngắn đi mất tết
Gạo thành bánh thành xôi
Bông hoa xoè cánh rồi
Băng pháo hồng đã đốt
Cỏ đã xanh mặt đất
Nắng đã ấm khắp trời
Chim hót xong bài hát
Búp non thành lá tươi
Bao lò rèn khói bay
Lửa đã hồng trong sắt
Sắt đã sáng thành dao…
Bao điều không kịp biết
Mực sẽ thành chữ viết
Chữ sẽ thành bài ca
Hát trong khắp mọi nhà
Về muôn mùa xuân đẹp
Sông trôi ào ạt nước
Đất mở những con đường
Đôi giầy mới của em
Đợi nhiều e sẽ chật…
Nếu chúng mình dậy sớm
Mùa xuân còn dài hơn

Trời xanh của mỗi người

(Xuân Quỳnh)

Bầu trời xanh của bà
Vuông bằng khung cửa sổ
Bà nhìn qua mỗi chiều
Nhớ bao là chuyện cũ

Trời xanh của mẹ em
Là vệt dài tít tắp
Khi nhắc về bố em
Mắt mẹ nhìn đăm đắm

Trời xanh của bố em
Hình răng cưa nham nhở
Trời xanh giữa đạn bom
Rách, còn chưa kịp vá

Trời xanh của riêng em
Em chưa nhìn thấy hết
Dài và rộng đến đâu
Ai bảo giùm em biết?

Dài và rộng đến đâu
Lớn rồi em sẽ biết

Ngôi nhà ở lại

Mùa xuân như con tàu
Mang niềm vui của đất
Mầm non và lộc cây
Ngàn hoa cùng tiếng hát

Tàu đi, ngôi nhà em
Ở đây cùng với cát
Mùa hè như dòng sông
Mang trời xanh ra biển

Mùa quả cùng đi theo
Tiếng chim rồi cũng hết!
Riêng ngôi nhà của em
Ở đây cùng với bến

Mùa thu là ánh sáng
Toả vàng trên khắp nơi
Toả vàng trong nắng lá
Ánh sáng rồi cũng trôi!

Riêng ngôi nhà của em
Ở đây cùng với lá
Mùa đông là gió đen
Mang mây mù băng giá

Mang cả tuổi thơ em
Bay về quê của gió
Riêng ngôi nhà của em
Và mẹ em vẫn đó

Lời ru của mẹ

(Xuân Quỳnh)

Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát

Lúc con nằm ấm áp
Lời ru là tấm chăn
Trong giấc ngủ êm đềm
Lời ru thành giấc mộng

Khi con vừa tỉnh giấc
Thì lời ru đi chơi
Lời ru xuống ruộng khoai
Ra bờ ao rau muống

Và khi con đến lớp
Lời ru ở cổng trường
Lời ru thành ngọn cỏ
Đón bước bàn chân con

Mai rồi con lớn khôn
Trên đường xa nắng gắt
Lời ru là bóng mát
Lúc con lên núi thẳm
Lời ru cũng gập ghềnh
Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông.

Ngày em vào Đội

(Xuân Quỳnh)

Chị đã qua tuổi Đoàn
Em hôm nay vào Đội
Màu khăn đỏ dắt em
Bước qua thời thơ dại

Màu khăn tuổi thiếu niên
Suốt đời tươi thắm mãi
Như lời ru vời vợi
Chẳng bao giờ cách xa

Này em, mở cửa ra
Một trời xanh vẫn đợi
Cánh buồm là tiếng gọi
Mặt biển và dòng sông

Nắng vườn trưa mênh mông
Bướm bay như lời hát
Con tàu là đất nước
Đưa ta tới bến xa

Những ngày chị đi qua
Những ngày em đang tới
Khao khát lại bắt đầu
Từ màu khăn đỏ chói.

 

Mẹ (Viễn Phương)

Con nhớ ngày xưa mẹ hát:
…“Hoa sen lặng lẽ dưới đầm
Hương hoa dịu dàng bát ngát
Thơm tho không gian, thời gian”…

Mẹ nghèo như đoá hoa sen
Tháng năm âm thầm lặng lẽ,
Giọt máu hoà theo dòng lệ
Hương đời mẹ ướp cho con.

Khi con thành đoá hoa thơm
Đời mẹ lắt lay chiếc bóng,
Con đi… chân trời gió lộng
Mẹ về… nắng quái chiều hôm.

Sen đã tàn sau mùa hạ
Mẹ cũng lìa xa cõi đời,
Sen tàn rồi sen lại nở
Mẹ thành ngôi sao trên trời.

Mùa hạ

(Xuân Quỳnh)

Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi

Đó là mùa không thể giấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.

Đó là mùa của những ước mơ
Những dục vọng muôn đời không xiết kể
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu

Đó là mùa của những buổi chiều
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.

Bài thơ mùa hạ (Trần Đức Phổ)

Ngoài kia có tiếng chim tu hú
Đồng vọng mùa sang với tiếng ve
Hình như hoa cỏ đang vàng úa
Chờ đợi cơn mưa sớm trở về

Trên đường cây đã thay màu lá
Xanh rợp trời mơ mỗi bước đi
Những chùm hoa phượng khoe màu lửa
Rực rỡ như em tuổi dậy thì

Những chàng áo trắng đang nao nức
Tan trường quấn quýt cạnh hồng nhan
Trao lá thư tình chưa ráo mực
Hẹn hò cho kịp với thời gian

Trái chín thơm lừng mùi mật ngọt
Em vừa mới hái chỗ vườn cây
Tiếng chào lanh lảnh như chim hót
Mùa hạ ngập tràn trong mắt ai

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang