toi-tuong-toi-ghet-ba-tue-nghi

“Tôi tưởng tôi ghét ba” của tác giả Tuệ Nghi.

“Các bậc sinh thành không muốn đứa con của mình lớn lên thành tài để họ có nhiều vật chất, tiền bạc. Thứ họ thật sự mong muốn từ những đứa con của mình là những cuộc nói chuyện nho nhỏ khi họ cô đơn”.

“Tôi tưởng tôi ghét ba” (Tuệ Nghi).

Nếu bạn còn có một người cha, một người mẹ thì hãy đừng ngại ngùng mà nói rằng bạn luôn yêu thương họ. Vì có thể bạn sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ nữa. Giữa cuộc đời đầy trắc trở, bạn không thể nào biết được điều gì sẽ xảy ra. Hãy sống sao cho làm tròn chứ hiếu. Hãy sống sao để cho bố mẹ của các bạn không thất vọng. Đền đáp công ơn cho cha mẹ không phải là một việc làm dễ,thật ra nó còn khó ấy chứ.

Nhiều người nghĩ rằng bố mẹ họ chỉ cần những thứ vật chất là vui rồi. Họ nghĩ rằng tặng thật nhiều quà cho bố mẹ là trả hiếu cho cha mẹ. Nhưng không phải vậy. Bậc sinh thành không muốn đứa con của mình lớn lên rồi thành tài để họ có nhiều vật chất, tiền bạc. Thứ họ thật sự muốn từ những đứa con của mình là những cuộc nói chuyện nho nhỏ khi họ cô đơn. Những sự giúp đỡ của chúng đối với những việc nhỏ nhặt. Do đó hãy giúp bố mẹ các bạn đi. Từ những việc nhỏ như công việc nhà cũng đủ làm họ ấm lòng. Thế là bạn đã làm tròn chữ hiếu rồi đấy.

Một lòng nhớ mẹ thương cha
Chưa tròn chữ hiếu sao là phận con?
Nếu mình hiếu với mẹ cha
Thì con cũng hiếu với ta khác gì

Từ xưa ông cha ta đã dạy cho con cháu nhiều bài học bổ ích. Trong đó những bài học về đạo làm con chiếm rất ít. Tuy ít nhưng mỗi một bài lại mang một ý nghĩa rất sâu đậm. Như ý nghĩa của bốn câu dao trên, một người con mà bất hiếu với cha mẹ thì không phải là một người con. Phận làm con không cần phải giàu có hay nổi tiếng. Thứ cần nhất khi làm con đó là có hiếu với ba mẹ.

Gần đây, tôi đã đọc được một bài viết rất hay kể về sự bất hiếu. Đây là một câu chuyện rất buồn. Đó cũng là câu chuyện đầu tiên khiến tôi phải rơi lệ khi đọc. Câu chuyện “Tôi tưởng tôi ghét ba” của tác giả Tuệ Nghi.

Chuyện kể về những kỉ niệm của cô với người ba của mình và bi kịch của cuộc đời cô. Từ thuở nhỏ có thể nói người cô thân nhất là ba của cô ấy. Ba cô luôn mua kẹo cho cô, luôn đón từ trường về. Ba cũng luôn mua đồ ăn cho cô mỗi khi bị la mắng.

Nhưng một ngày, ba cô ấy mắc lỗi lầm khiến gia đình cô suy sụp. Từ đó, Tuệ Nghi đã ghét người ba vì người ông luôn làm mẹ cô khóc.

Vào một dịp giáng sinh, Tuệ Nghi mời cha cô đến nhà. Nhưng ba cô lại là người duy nhất không có quà. Thậm chí cô giúp việc còn có một món quà cho cô. Thế mà cha cô ấy lại không có gì. Trong cả buổi tiệc, ông luôn nở một nụ cười trên môi. Nhưng cô ấy biết rằng trong lòng ông đang đau lắm. Lúc ban đầu cô thấy hả hê lắm. Nhưng sau đó cô cũng không ngờ rằng mình lại xót xa khi thấy cha lúng túng.

Tết năm ấy, ba chở cô đi mua nước ngọt và mấy thứ lặt vặt vì mẹ cô ấy đi công tác chưa về. Dù cô muốn cha ở lại đón giao thừa cùng mình, thế nhưng cô chỉ lặng lùng cảm ơn. Đêm ấy cô ấy ngồi khóc 1 mình trong cô đơn khi các nhà khác đang vui vẻ đón giao thừa. Trong khi các nhà hang xóm đông đủ, đông vui thì cô thoáng nhìn lại căn nhà chỉ có cô và bà giúp việc.

Vào một đêm lạnh,ba cô mất. Ông ra đi đột ngột mà không có dấu hiệu gì báo trước. Tuệ Nghi đã khóc thật nhiều khi nghe tin ấy. Cô thấy hối hận, thấy xót thương cho người cha đã lặng lexra đi trong sự lạnh lùng của gia đình. Đó là một điều cô không hề muốn. Cô đã cố tha thứ. Cô đã dự định sẽ nói chuyện với cha. Giờ thì mọi việc đã quá muộn rồi.

Như thế,cha cô ấy đã mất,khi ấy ông không hề cho biết về dấu hiệu của bệnh tật gì cả,không yếu sức hay gì hết mà ông ấy tự nhiên lại ra đi.Các bạn thấy đấy,trong cuộc đời này không ai có tểh biết được điều gì sẽ xảy ra cả.Sau này khi tác giả nhận ra mình có tiền tài của cải rồi,có thể cho ba mẹ một cuộc sống tốt thì đã quá trễ,cô ước rằng khi đó cô tha lỗi cho cha và được sống vui vẻ,đồng ấm cùng bố mẹ mình,được đền đáp công ơn của cha nhưng đã muộn quá rồi.

Nếu đọc vào chi tiết của mẫu truyện này thì ta có thể thấy được sự yêu thương giành cho cha mình mà sự đau buồn khi chưa trả công ơn cho người bố.Khi mỗi lần làm những điều khiến bố cô buồn thì lòng cô đau xót.Còn khi mất bố thì cô lại hối hận tột cùng.

Trong cuộc sống này,đôi khi con người ta phải mất rất lâu để có thể nhận ra đâu là thứ quý giá nhất,ai mới là người khiến ta đau nhất khi nghĩ và nhớ tới. Và không nghi ngờ gì bố mẹ là những người quý giá nhất trên cõi đợi này.Vì vậy hãy làm bố mẹ của bạn vui đi,đừng làm những đứa con bất hiếu để làm họ đau buồn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang