Trái tim người mẹ!
“Hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn có mẹ kề bên chăm sóc và nuôi dưỡng chúng ta, hãy trân trọng quãng thời gian khi mẹ còn sống. Niềm vui của mẹ sống từng ngày cũng chỉ muốn thấy con cười. Mẹ không mong gì nhiều, chỉ mong con luôn có nụ cười trên môi và khoẻ mạnh là đủ”.
Tình mẹ là tình cảm thiêng liêng, cao cả, vô cùng quý giá nhất trong vũ trụ này. Tình mẹ là tài sản mà chúng ta cần gìn giữ như gìn giữ niềm tin của mình vào đấng siêu nhiên. Tình cảm của mẹ dành cho con của mình bằng hết cả tấm lòng, bằng cả tình thương, sự che chở của mình để bảo vệ được đứa con. Người ta gọi đó là tình mẫu tử.
Có một cuốn sách đã nói lên được điều tuyệt vời ấy, một cuốn sách ý nghĩa về chuyện đạo đức “Tình yêu thương”, trong đó có một tiểu phẩm văn nhỏ “Niềm vui ngày Giáng Sinh”.
Trong sách Các Vua của bộ Cựu Ước (Kinh Thánh của người Công Giáo) có thuật lại một câu chuyện vua Salomon xử kiện thật khôn ngoan. Câu chuyện kể rằng: Ngày nọ có một người phụ nữ giang hồ mang một đứa bé đến kiện nhau trước nhà vua. Một chị nói:
“Chị ta và tôi cùng ở một nhà. Tôi sinh con trai bên cạnh chị ta. Ba ngày sau, chị ta cũng sinh trai. Chúng tôi sống chung với nhau dưới một mái ấm và không còn một ai khác”.
Một hôm vào ban đêm, con trai chị ta bị chết vì bị chính chị ta đè lên. Nửa đêm, chị ta thức giấc và đặt đứa con đã chết qua tráo với con của tôi. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, tôi thấy đứa con đã chết nhưng không do tôi sinh ra thì lúc ấy tôi rất tức giận. Chị còn lại nghe xong thì cãi lại:
“Chị nói không đúng, đứa con này là của tôi. Con của chị chết rồi, chị hiểu chưa?”
Chị nọ quát lại:
“Không phải, chính con chị chết, con tôi còn sống”.
Hai người cứ cãi nhau trước mặt nhà vua như thế. Vua Salmon liền phán:
“Chị nói đứa bé còn sống là con mình. Chị kia cãi lại và cho rằng đứa bé kia cũng là con mình. Thôi mang cho ta thanh gươm. Người đâu, hãy chặt đứa trẻ còn sống này ra làm hai, chia cho mỗi người một người một nửa”
Chị mà có đứa con còn sống nghe được thì đau lòng, bật khóc nói với nhà vua:
“Thôi ! Ông hãy ban đứa con ấy cho chị kia, xin đừng giết con tôi, làm ơn”.
Trong khi ấy, chị kia lên tiếng rằng:
“Đứa trẻ không thuộc về tôi thì cũng không thuốc về chị, cứ chặt đôi nó ra”.
Khi nghe được lời từ hai chị kia nói ra, thì liền phán:
“Hãy giao cho chị nọ đứa trẻ còn sống. Đừng giết nó, vì chính chị ấy là mẹ của đứa trẻ”.
Toàn dân nghe được thì kính trọng vì thấy rõ được sự khôn ngoan của người đứng đầu nước.
Qua câu chuyện trên, chúng ta đã biết được tình yêu thương của người mẹ, người mẹ kia đã chấp nhận nhường đứa con của mình cho người khác cũng chỉ vì muốn con mình bình an, không nguy hiểm. Người mẹ ấy không muốn nhìn thấy cảnh con mình chịu lấy những tổn thương, thà rằng chính bản thân mình bị thương còn hơn là đứa con mình bị đau.
Tình mẹ là tình mẫu tử không có thứ gì có thể vượt qua được điều đó, không ai thể thay thế nó cũng như huỷ diệt nó hay phá hoại nó. Là thứ thiêng liêng, cao cả hơn bao giờ hết.
Không có điều gì quý hơn người thân, máu mủ ruột thịt của chúng ta. Hãy may mắn cho những người nào còn có mẹ. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn có mẹ kề bên chăm sóc và nuôi dưỡng chúng ta, hãy trân trọng quãng thời gian khi mẹ còn sống. Niềm vui của mẹ sống từng ngày cũng chỉ muốn thấy con cười. Mẹ không mong gì nhiều, chỉ mong con luôn có nụ cười trên môi và khoẻ mạnh là đủ.
Và ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không ? Câu nói ấy rất hay, rất ý nghĩa từ sâu trong lòng của những người con. Đừng bao giờ làm sai, làm trái ý của mẹ, đừng bao giờ để mẹ phải buồn, đừng bao giờ để mẹ phải rơi lệ vì những khi làm những điều ấy, chúng ta sẽ mang một tội danh được gọi là bất hiếu. Hãy nghĩ cho cảm giác của mẹ mình ngày đêm lo cho con ăn học và chăm sóc con từng ngày mà chưa bao giờ oán trách hay than vãn bản thân đối với chúng ta.
Hãy trân trọng mẹ cũng như trân trọng bản thân chúng ta. Mẹ là tất cả, không một thứ gì có thể sánh bằng. Mẹ là nguồn động lực trong học tập chúng ta, là chỗ dựa cho ta mỗi khi buồn để tâm sự, chia sẻ. Đừng làm mẹ khóc vì mình, dù chỉ một chút. Mẹ đã hi sinh cho mình thì mình hãy thương mẹ và cô gắng mọi việc vì mẹ. Đối với tôi, mẹ như một khoảng trời mênh mông, có thể che chở cho tôi, bảo vệ tôi những khi tôi yếu mềm. Tôi rất yêu mẹ, mẹ là tất cả đối với tôi. Tôi không dám nghĩ nếu có một ngày mà mẹ không còn, vì điều đó sẽ đau đớn tột cùng.