Trăng rơi đầu tháp
Em đứng chờ ai trên đỉnh Nhạn
Chập chờn huyền ảo ánh trăng sương
Tay nâng gió thoảng qua đầu tháp
Nghe biển ru hoài nỗi nhớ thương
Trăng hôn tóc biếc run thần tượng
Ngỡ bước chân người đợi tối nay
Tháp chợt ôm em đôi bóng ngã
Vàng thu ngơ ngác – áo thu bay
Khẽ khàng hơi thở, đêm trầm mặc
Em hứng giọt tình xa cuối trăng
Tháp đứng trơ vơ nhìn bốn hướng
Lạc loài bỗng chốc tiếng dơi khan
Phố thị hững hờ say giấc ngủ
Đồi khuya tháp nhạn thắp đầy sao
Vô tình em xé màn trăng mỏng
Vỡ mảnh hồn thơ một thuở nào
Đà Rằng mấy nhịp rên đưa tiễn
Tháp hỡi Hời ơi lạnh giá băng
Em ngại tay đưa buồn vuốt tóc
Tàu xuôi vạn lý khuất trong trăng
Ngàn năm rêu trải xanh hồn tháp
Tựa bóng thời gian rũ xuống đời
Đêm mãi vàng gieo tình lãng đãng
Người về mắt dại ngó trăng rơi.
Từ Xuân Lãnh 2007
(Trích trong tuyển tập “Những vần thơ giữa hai thế kỉ XX-XXI”, trang 918, NXB Lao động, 2012).
Lời bình:
“Từ Xuân Lãnh đã không cố dụng công để tạo ra các biểu tượng thần bí hay phi thực. Thơ ông tự nhiên như sông, như suối, như rừng, thế nhưng lại gây được cho người đọc một niềm rung cảm, đồng vọng lớn lao; một cảm giác khiết tịnh chưa từng có trong thẳm sâu tâm hồn. Những vần thơ lạ như đi về từ trong huyền cổ, thẩm soi ta trong trực giác huyền hồ”.