Bài thơ: Trăng xứ sở

Trăng xứ sở

Ngàn năm sương khói lang thang
Ta đi gõ cửa thiên đàng mộng du
Em về níu áo mây mù
Hỏi trăng xứ sở vàng thu đợi chờ?

Một thoáng tình cờ

Đá buồn đứng ngó trăm năm
Chợt nghe sương lanh chỗ nằm bơ vơ
Gặp nhau một thoáng tình cờ
Đất thương nhỏ lệ đôi bờ nghẹn đưa

Ung dung

Mây lửng ngang trời bay vẫn bay
Có chi quên nhớ, cạn hay đầy
Ung dung nâng bóng chiều qua núi
Đâu bận bờ kia với bến này

Trái cấm

Tình nào bỏ giữa hư không
Gió bay rớt xuống rối lòng nhân gian
Lỡ ăn trái cấm địa đàng
Thì tình tang cứ tình tang với đời

Từ Xuân Lãnh 2003
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang