Bài thơ: Tự thán

Tự thán!

Hoàng Thảo

Cát bụi trở về cát bụi thôi
Sướng vui đau khổ chẳng luân hồi
Thế sự đảo điên toàn dối trá
Nhân sinh buông thả hết nửa rồi
Nhắm mắt làm ngơ đời mặc kệ
Khép lòng chôn hận sống hồn nhiên
Một cây vẫn xanh màu diệp lục
Một ta vẫn sống một đời hiền.

HT

(18/5/2018)
Thơ ca là thiên đường an trú cho kẻ độc hành giữa đường trần gió bụi. Có những chốn tìm đến để thoát ly trong trẻo, đáng yêu và nhẹ phào như tơ như phả hơi thở vào đời mệt nhọc đó là thơ… Dù chả mấy ai hiểu chả mấy ai mê giữa cuộc sống kim tiền lạnh ngắt… Thế nên ta cứ mãi ru lòng trong miền cô độc thẳm sâu..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang