Bài thơ: Một thời lãng đãng khói sương

Từ Xuân Lãnh-Một thời lãng đãng khói sương

Từ Xuân Lãnh một thời lãng đãng khói sương, mơ màng nắng lụa mưa hồng, “Chân như thường trụ trên tà áo xanh”, lại có phù thủy Phạm Duy bắc cầu âm nhạc, Động hoa vàng – Phạm Thiên Thư dậy tiếng sóng cồn… Bạn đọc bị lôi cuốn. Sức cuốn hút mãnh liệt quá khiến bạn đọc quên…

Lục bát tình yêu của Từ Xuân lãnh, với chùm thơ xuất hiện nơi tuyển tập này, nếu được phép so sánh, tôi nghĩ:

“Đưa tay về hướng mặt trời
Trắng tinh cõi mộng – bồi hồi cõi thơ”.

Rõ ràng hướng mặt trời của Từ Xuân Lãnh là hướng “Như Lai thường trụ” của Phạm Thiên Thư. Hướng ấy “trắng tinh cõi mộng”, hướng ấy “bồi hồi cõi thơ”. Nhưng lạ lắm:

“Nụ cười từ thuở nằm mơ
Nét khuê dung đẹp đôi bờ bồng hoang”.

Thì lại khiến người đọc mơ màng đâu đó bóng hình, ngôn phong Bùi Giáng, những “ngàn thu rớt hạt”, những “lá hoa cồn”, những “ngày hóng gió”, “đêm ngắm trăng”.

Rõ ràng, chỉ với một tâm hồn thơ tinh khiết, trắng trong, hành vô hành hành, niệm vô niệm niệm,Từ Xuân Lãnh mới nhìn thấy được “dấu chân bước giữa ruộng đồng”, kia mới “nõn nà cát bụi”, mới “trắng hồng dung nhan” và do đó, từ đó mới có:

“Nụ cười tươi rói giòn tan
Em còn bỏ lửng xuống ngàn năm sau”.

Nụ cười còn tươi rói, giòn tan đến ngàn năm sau rồi thế mà anh còn lo liệu, tính toan: “Quảy tình lên núi đốt hương”. Và bâng khuâng truy vấn: “Nụ cười nát cõi vô thường hay chưa?”

Sao phải tự nghi vấn với chính mình như vậy hở anh Từ Xuân Lãnh nhỉ? Chùm thơ lục bát anh trao gửi cho tôi, bài nào cũng dễ thương, nếu như những bản nhạc thì bài nào cũng có những nốt nhạc, vẫy gọi được những ngón tay tiên dặt dìu:

1.
Đất trời một thuở đành hanh
Đàn rung xàng xế vỡ thành mộng du.
(Tiếng đàn khuya)
2.
Cuội buồn ngồi ngó bơ vo
Mủi lòng tôi để vần thơ khóc đời.
3.
Thuốc lào rít một hơi say
Lim dim đôi mắt, trách hoài cơn mơ.
(Bán trăng)
4.
Mây về nằm ngửa lưng đèo đợi thu
5.
Bỏ quên lạnh/Rớt heo may/Đầy trời
6.
Anh buông tay thả
Trăm nghìn lời thơ.

Tôi toan làm nhân viên kế toán, thống kê để giới thiệu với quý người đọc những tâm thơ tâm đắc của Từ. Nhưng khốn nỗi, bài toán thống kê thì dễ dàng đưa đến một kết quả, còn thơ thì cứ mãi còn đó những miên man.

7.
Anh về xin trải chiếu mây em nằm.
8
Ru em sẵn gió non Nam
Trời chưa tháng bảy, ai làm vàng thu?

Còn rất nhiều những câu miên man như vậy nhưng tôi tự giới hạn cảm xúc của mình lại để những câu thơ miên man khác, những cảm xúc mơn man còn lại, những khoảng lặng, những thanh âm diệu vợi cho người đọc tự cảm thụ.

Và khoảng lặng đó…

Cả một chùm thơ sử, vịnh sử, vịnh danh nhân mà anh ngưỡng vọng.

Tôi trân trọng ghi chép cả vào đây cốt để tôn vinh tinh túy của một nhà thơ mà tôi được tiếp xúc, quen biết, thân tình.

Thơ lục bát tình yêu của Từ Xuân Lãnh, với một số bài thơ trong tuyển tập này, nếu được phép so sánh, tôi nghĩ nó y thể như:

“Nụ cười từ thuở nằm mơ.
Nét khuê dung đẹp đôi bở hồng hoang”

(Trích Lời giới thiệu về thơ Từ Xuân Lãnh của Hạnh Phương, in trong tập Thưởng lãm thơ văn đương đại, NXB Thanh niên, 2010)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang