“Vì đây là con của tôi!”
“Mẹ mang lại cho ta một sức mạnh vô cùng lớn, cùng ta bước qua những khó khăn. Trên dấu chân thành công của ta, mãi mãi vẫn luôn có hình bóng của mẹ in trên đấy. Tình mẫu tử luôn là loại tình cảm mà con người ta trân quý nhất”.
Bao quanh cuộc sống của mỗi người đều có biết bao là phiền muộn. Cuộc sống tấp nập này cứ xô đẩy ta bước vào. Nếu như có lúc ta cảm thấy mệt mỏi thì hãy trở về với vòng tay của mẹ. Một vòng tay ấm áp luôn dang rộng chào đón ta.
Tình mẫu tử là tình cảm vô cùng thiêng liêng. Ai cũng có thể phản bội hay bỏ rơi ta nhưng chỉ riêng mẹ luôn ở bên dù đúng hay sai. Có thể tin được hay không nếu nói giữa mẹ và con luôn có thần giao cách cảm? Sẽ có vài người nói không nhưng ta hãy tin đi vì điều đó là có thật. Sự việc này sẽ được tìm hiểu rõ hơn qua câu chuyện ngắn “Vì đây là con của tôi” trong cuốn sách “Tình mẫu tử”.
Đó là câu chuyện xảy ra vào thế kỷ 17. Trên dãy núi bên Nam Mỹ có hai bộ lạc luôn thù nghịch nhau. Một bộ chiếm phần trên núi cao. Một bộ thì đóng quân dưới chân núi. Cả hai bộ lạc có lãnh thổ riêng và sinh hoạt tại nơi này.
Bộ lạc trên núi sống nhờ vào săn bắn và hái trái cây hằng ngày. Họ có biệt tài leo trèo vô cùng giỏi và am hiểu về đường trên núi. Ngoài ra, họ còn có thể phi ngựa chạy lên núi như bay hoặc dùng tay bám vào vách đá như con sóc.
Bộ lạc dưới núi thì sống dựa vào đồng cỏ và sông suối. Tài năng của họ là phi ngựa hàng giờ trên đồng cỏ, bơi giỏi và tinh thông thủy chiến. Họ chăn thật nhiều gia súc và đánh cá cho bữa ăn.
Một hôm bộ lạc trên núi xuống chiếm tài sản của bộ lạc dưới núi. Đó không có sự chuẩn bị nên các căn lều đều bị đốt ra thành tro. Khi rút về núi, bộ lạc trên núi còn mang đứa trẻ lên hai tuổi trở về để làm lễ tế mừng chiến thắng. Thủ lĩnh bộ dưới núi đi săn về và biết được chuyện thì đã cho những đoàn chiến giỏi nhất tìm đường lên núi cứu đứa trẻ. Bọn họ vì không thông thuộc đường trên núi nên đoàn binh chỉ quanh quẩn ở chân núi.
Tới lúc trời sập tối, họ quyết định trở về nhưng bỗng nhiên họ thấy một bà mẹ đang cõng đứa bé từ núi xuống. Chiến binh tới giúp đỡ và hỏi bà:
– “Sao bà có thể lên núi cứu con mình được thế? Chúng tôi đông người nhưng tìm mãi vẫn chẳng thấy”.
Bà mẹ từ tốn đáp:
– “Vì đây là con của tôi, trái tim tôi mách bảo rằng đi đường này có thể tìm được con tôi. Đúng là thế tôi tìm được bọn trên núi. Bọn họ không đánh tôi vì tôi không có vũ khí. Tôi chỉ cầu xin bọn họ cho tôi được gặp con tôi, cho tôi có thể chết thay nó. Tôi nói với họ thần linh không cần trẻ con vì nếu thần linh có trẻ em thì họ sẽ yêu thương trẻ em. Đến cả những con thú dữ còn yêu thương con của chúng, thì con người cũng như thế. Các bà mẹ bộ lạc trên núi nghe thế liền bênh vực tôi. Sau khi hỏi ý, họ đồng ý thả mẹ con tôi về và ân cần đưa tôi xuống núi và trở về”.
Bản năng của một người mẹ như thế luôn có thể làm mọi cách để bảo vệ con mình. Ta có thể thấy được tình mẹ luôn bao la như biển cả. Nếu như không có mẹ liệu rằng ta có thể lớn lên và đạt được những thành công như bây giờ. Mẹ mang lại cho ta một sức mạnh vô cùng lớn, cùng ta bước qua những khó khăn. Trên dấu chân thành công của ta, mãi mãi vẫn luôn có hình bóng của mẹ in trên đấy. Tình mẫu tử luôn là loại tình cảm mà con người ta trân quý nhất.
Không gì có thể thay thế được tình mẫu tử. Mẹ giúp ta về mọi mặt về tinh thần và cả về mặt vật chất. Tình yêu của mẹ khống bao giờ có biên giới. Mẹ có thể dời non lấp bể, dẫn dắt ta qua bao nhiêu cạm bẫy cuộc đời. Luôn bên ta những lúc ta cần nhất, cũng luôn chờ đợi ta. Mẹ không mong ta đáp lại gì cả chỉ cần ta được bình yên, hạnh phúc.
Thật tuyệt vời biết bao khi ta luôn có mẹ bên mình.
Tình mẫu tử luôn hiện hữu trong con người ta. Trong cuộc sống, ta xã giao với biết bao người, đối mặt với nhiều sự xã giao. Nhưng trong số đó, mấy ai có thể ở bên ta lúc ta cần, ai ở bên ta lúc ta gặp gian khổ? Nhưng mẹ không như thế, luôn luôn có mặt, luôn cho ta những lời khuyên hữu ích. Không có gì thiêng liêng, cao cả bằng tình mẫu tử. Không ai sánh bằng mẹ. Nhất định sẽ không có một ai.
“Không phải việc chúng ta nói về lòng biết ơn như nào mà việc chúng ta hành động như nào mới là thước đo thực sự cho lòng tạ ơn”. – WT Purkiser
Cũng chính vì cuộc sống hiện đại này, ta mới nhận ra rằng chỉ khi ở bên mẹ ta mới thật sự hạnh phúc. Mẹ luôn che chở, chăm sóc ta vô cùng cẩn thận. Tất cả cũng chỉ vì tình thương cao cả của mẹ. Nếu cảm thấy mệt mỏi thì hãy quay về bên mẹ vì đó là nơi ấm áp và thương yêu ta mãi mãi.