Viết bài văn biểu cảm về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu

Dàn bài văn biểu cảm về một kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu

I. Mở bài:

– Giới thiệu chung về kỉ niệm đáng nhớ với người thân yêu: Tình cảm gắn bó giữa bạn và người thân. Kỉ niệm ấy có ý nghĩa đặc biệt thế nào đối với bạn?

– Khơi gợi cảm xúc ban đầu khi nhớ về kỉ niệm đó: Kỉ niệm gắn với thời gian, không gian cụ thể nào? Nhấn mạnh tại sao bạn luôn trân trọng ký ức này.

II. Thân bài:

Hoàn cảnh diễn ra kỉ niệm:

– Miêu tả bối cảnh: thời gian, không gian, người thân liên quan đến kỉ niệm.

– Sự kiện dẫn đến kỉ niệm đáng nhớ (là lần gặp gỡ, sự cố, hay niềm vui bất ngờ nào đó).

Cảm xúc và trải nghiệm trong kỉ niệm:

– Tâm trạng, cảm xúc lúc ấy (hồi hộp, lo lắng, vui mừng, cảm động, v.v.).

– Hành động và lời nói của người thân để lại ấn tượng sâu sắc.

– Sự đồng hành, chia sẻ của người thân qua kỉ niệm ấy.

Ý nghĩa và giá trị của kỉ niệm:

– Bài học hoặc điều gì đáng nhớ mà kỉ niệm mang lại.

– Cách kỉ niệm này làm sâu sắc thêm tình cảm giữa bạn và người thân.

– Sự thay đổi của bạn sau trải nghiệm ấy (trưởng thành, thấu hiểu hơn, biết ơn hơn, v.v.).

III. Kết bài:

– Nhìn lại kỉ niệm với cảm xúc trân trọng: Nhấn mạnh tầm quan trọng của kỉ niệm trong cuộc sống của bạn. Tình yêu và sự biết ơn dành cho người thân yêu.

– Lời hứa hoặc suy nghĩ hướng về tương lai: Sự cam kết yêu thương, trân trọng người thân và những điều giản dị trong cuộc sống. Khẳng định giá trị của những kỉ niệm đẹp trong hành trình trưởng thành.

Bài văn tham khảo 1:

  • Mở bài:

Trong cuộc đời mỗi con người, mẹ luôn giữ một vị trí thiêng liêng và đặc biệt. Mẹ là người đã mang nặng đẻ đau, nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng ta bằng tất cả tình yêu thương vô điều kiện. Đối với tôi, mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người bạn, người thầy luôn đồng hành trong mọi bước đi của cuộc đời.

  • Thân bài:

Hình ảnh mẹ luôn in đậm trong tâm trí tôi, từ những buổi sáng sớm mẹ thức dậy để chuẩn bị bữa ăn cho cả gia đình, đến những tối khuya mẹ miệt mài may vá hay hoàn thành công việc còn dang dở. Mẹ không cao lớn nhưng vóc dáng nhỏ nhắn ấy lại chứa đựng một sức mạnh phi thường. Đôi bàn tay chai sạn của mẹ, dù đã hằn dấu thời gian, vẫn là đôi bàn tay dịu dàng nhất khi vuốt ve tôi những lúc tôi mệt mỏi.

Ánh mắt mẹ, dù có đôi khi trầm ngâm lo âu, vẫn luôn toát lên tình yêu thương sâu sắc. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt ấy, tôi lại cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng và niềm mong mỏi của mẹ dành cho tôi.

Mẹ là minh chứng sống động nhất cho sự hy sinh vô điều kiện. Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã gạt bỏ nhiều ước mơ, sở thích riêng để dành mọi điều tốt đẹp nhất cho tôi và các anh chị em trong gia đình. Có những lần mẹ phải làm thêm nhiều công việc, chịu đựng bao vất vả để có thể trang trải cuộc sống. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh mẹ đội nắng, dầm mưa để mang về cho gia đình bữa cơm đầy đủ.

Mẹ chưa bao giờ than phiền về những khó khăn ấy. Ngược lại, mẹ luôn dạy tôi biết trân trọng những gì mình có, biết sống khiêm nhường và sẻ chia với những người xung quanh.

Tình yêu của mẹ không phô trương mà thể hiện qua từng hành động nhỏ. Đó là chiếc áo mẹ tự tay đan cho tôi vào mùa đông, là hộp cơm mẹ cẩn thận chuẩn bị mỗi buổi sáng, hay đơn giản là cái nắm tay ấm áp khi tôi cảm thấy chông chênh. Những điều ấy, dù nhỏ bé nhưng lại chứa đựng tình cảm bao la không gì sánh bằng.

Mỗi khi tôi thất bại hay gặp khó khăn, mẹ luôn là người đầu tiên an ủi và động viên tôi. Mẹ không trách mắng mà khích lệ tôi đứng lên, dạy tôi cách đối mặt với thử thách. Chính sự bao dung và động viên ấy đã giúp tôi vượt qua nhiều trở ngại trong cuộc sống.

Mẹ không chỉ là người dạy tôi những bài học đầu đời mà còn là nguồn cảm hứng bất tận. Từ mẹ, tôi học được ý chí kiên cường, lòng bao dung và sự cống hiến thầm lặng. Những lời khuyên của mẹ, dù giản dị nhưng chứa đựng biết bao triết lý sâu sắc về cuộc sống.

Tôi vẫn nhớ như in câu nói của mẹ: “Cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần con kiên trì và giữ vững niềm tin, con sẽ vượt qua tất cả”. Câu nói ấy không chỉ là lời động viên mà còn là kim chỉ nam giúp tôi định hướng cuộc đời.

Đối với tôi, không có từ ngữ nào đủ để diễn tả lòng biết ơn và tình yêu dành cho mẹ. Mỗi ngày tôi đều cố gắng học tập và sống tốt hơn để mẹ cảm thấy tự hào. Tôi hiểu rằng, điều mẹ mong mỏi nhất không phải là vật chất mà chính là sự trưởng thành, hạnh phúc của con cái. Tôi thầm hứa sẽ luôn yêu thương, kính trọng và chăm sóc mẹ, để đáp lại phần nào những gì mẹ đã dành cho tôi.

  • Kết bài:

Mẹ là người đã trao cho tôi cuộc sống, nuôi dưỡng và yêu thương tôi bằng cả trái tim. Dù thời gian có trôi qua, dù tôi có trưởng thành thế nào, tình yêu và sự biết ơn dành cho mẹ sẽ mãi không thay đổi. Mẹ là món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng, là người tôi yêu thương nhất trong cuộc đời.

Bài văn tham khảo 2:

  • Mở bài:

Tuổi thơ của mỗi người là một chuỗi những kỉ niệm đẹp đẽ và đáng nhớ. Với tôi, một trong những kỉ niệm in sâu trong tâm trí chính là những ngày hè bên bà ngoại – người luôn mang đến cho tôi tình yêu thương vô bờ bến.

  • Thân bài:

Hè năm ấy, tôi về quê ngoại nghỉ ngơi sau một năm học đầy áp lực. Ngày nào bà cũng dậy từ sớm, chuẩn bị bữa sáng và gọi tôi ra sân để cùng làm việc vặt. Có hôm là nhổ cỏ vườn, hái rau, có hôm lại là chăn gà, tưới cây. Những việc tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến tôi cảm thấy thích thú bởi sự hiện diện của bà. Trong từng lời nói của bà, tôi học được cách yêu lao động, quý trọng thành quả và hiểu thêm về cuộc sống giản dị nơi thôn quê.

Nhưng có một ngày, một kỉ niệm xảy ra khiến tôi nhớ mãi. Hôm đó, bà dắt tôi ra đồng để cấy lúa. Đây là lần đầu tiên tôi thử làm công việc này. Dưới cái nắng oi ả, chân tôi dần chìm trong bùn lầy, tay cấy không thẳng hàng, thậm chí còn làm gãy mấy cây mạ. Bà không hề trách mắng mà chỉ mỉm cười, nhẫn nại hướng dẫn tôi từng chút một. Tôi cảm nhận được sự bao dung, dịu dàng của bà trong từng lời nói. Dù mệt nhọc, nhưng tôi thấy hạnh phúc vì được làm việc cùng bà, được hiểu thêm giá trị của từng hạt gạo mà chúng ta ăn mỗi ngày.

Cuối buổi, bà dẫn tôi về nhà, tay không quên xách theo một nắm rau dại mà bà hái dọc đường. “Cháu thấy không, những điều nhỏ bé, bình dị trong cuộc sống lại chính là thứ quý giá nhất”, bà nói. Câu nói ấy đến giờ vẫn vang vọng trong tâm trí tôi, nhắc nhở tôi sống chậm lại, trân trọng những gì mình đang có.

Giờ đây, mỗi lần nhớ lại hình ảnh bà cặm cụi ngoài đồng, tôi không khỏi bồi hồi. Bà không chỉ dạy tôi những bài học cuộc sống qua lời nói mà còn qua chính những việc làm thầm lặng. Tình yêu thương của bà chính là nguồn động lực lớn lao để tôi luôn cố gắng mỗi ngày.

  • Kết bài:

Kỉ niệm với bà ngoại không chỉ là một phần tuổi thơ mà còn là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời. Đó là một bài học về tình yêu thương, sự giản dị và ý nghĩa của những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Tôi thầm biết ơn bà vì đã dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất, những kỉ niệm đáng nhớ nhất.

Bài văn tham khảo 3:

  • Mở bài:

Trong cuộc đời mỗi người, có những kỉ niệm không chỉ là dấu mốc của thời gian mà còn là sợi dây tình cảm bền chặt gắn kết chúng ta với những người thân yêu. Với tôi, một kỉ niệm đáng nhớ nhất là lần tôi và cha cùng nhau sửa lại chiếc xe đạp cũ.

  • Thân bài:

Chiếc xe đạp ấy đã cũ kỹ, khung xe bong tróc và bánh xe không còn bơm căng. Nhưng đó là món quà đầu tiên mà cha mua cho tôi khi tôi vào lớp sáu. Với tôi, nó không chỉ là phương tiện đi lại mà còn là biểu tượng của tình yêu và sự hy sinh của cha dành cho gia đình.

Một buổi chiều mùa hè, khi tôi dắt chiếc xe ra khỏi nhà để chuẩn bị đi học, chiếc bánh xe đột ngột xẹp xuống. Tôi loay hoay, không biết phải làm sao. Thấy vậy, cha bước tới, tay cầm bộ dụng cụ sửa xe. “Con cứ bình tĩnh, cha sẽ giúp con sửa,” cha nói.

Tôi ngồi bên cha, lắng nghe từng lời hướng dẫn: cách tháo bánh xe, kiểm tra ruột xe, và vá lại lỗ thủng. Bàn tay cha thô ráp, chai sạn, nhưng từng thao tác đều khéo léo và chính xác. Tôi không khỏi xúc động khi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cha, dù chỉ là một việc nhỏ, cha vẫn dành toàn bộ sự chú tâm và tận tâm.

Trong lúc sửa xe, cha kể cho tôi nghe câu chuyện thời cha còn trẻ, khi mỗi ngày phải đạp xe hàng chục cây số để đi làm. Cha nói, dù cuộc sống khó khăn đến đâu, chỉ cần mình cố gắng và biết ơn những gì mình có, mọi thứ đều trở nên ý nghĩa.

Cuối cùng, chiếc xe đã được sửa xong. Khi nhìn chiếc xe hoạt động trơn tru, tôi cảm nhận được niềm vui không chỉ của bản thân mà còn của cha. Lúc đó, tôi hiểu rằng không phải chiếc xe, mà chính thời gian và tình yêu cha dành cho tôi mới là món quà quý giá nhất.

Kỉ niệm nhỏ bé ấy đã dạy tôi biết trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Tình yêu thương không phải lúc nào cũng thể hiện qua những điều to lớn, mà đôi khi chỉ cần một ánh nhìn, một sự chăm sóc âm thầm, cũng đủ để sưởi ấm trái tim.

Mỗi khi nhìn lại chiếc xe đạp cũ ấy, tôi không chỉ thấy một món đồ vật vô tri, mà là hình ảnh của cha – người luôn hy sinh, luôn lặng thầm đứng phía sau tôi, ủng hộ và yêu thương tôi vô điều kiện.

  • Kết bài:

Kỉ niệm này luôn nhắc nhở tôi rằng tình thân là điều vô giá. Nó là hành trang để tôi mạnh mẽ bước đi trên con đường đời, là ánh sáng soi đường khi tôi gặp khó khăn. Và tôi biết, dù thời gian có trôi qua, dù mọi thứ có thay đổi, tình yêu thương của cha sẽ luôn là ngọn lửa ấm áp trong tim tôi mãi mãi.

Bài văn tham khảo 4:

  • Mở bài:

Trong ký ức của tôi, bà ngoại luôn hiện diện như một điểm tựa vững chắc, một ánh sáng ấm áp giữa những ngày tháng tuổi thơ. Tình yêu thương của bà là thứ tình cảm dịu dàng và sâu sắc, mà tôi mãi mang theo như một món quà quý giá trong hành trình trưởng thành.

  • Mở bài:

Hình bóng bà ngoại luôn gắn liền với những buổi trưa hè bên hiên nhà, khi bà ngồi cặm cụi đan áo hoặc kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Dáng người gầy gò của bà là minh chứng cho bao tháng ngày vất vả, nhưng đôi mắt hiền từ và nụ cười móm mém vẫn luôn toát lên sự bao dung, trìu mến.

Tôi nhớ bàn tay bà, những ngón tay gầy guộc nhưng khéo léo, đã làm nên biết bao món ăn ngon, đan nên những chiếc khăn ấm. Bàn tay ấy cũng là bàn tay từng nhẹ nhàng xoa đầu tôi, vỗ về tôi những khi tôi buồn bã hay thất bại. Mỗi khi nghĩ đến bàn tay bà, lòng tôi lại dâng trào một nỗi nhớ không sao diễn tả được.

Trong những năm tháng tôi sống cùng bà, có biết bao kỷ niệm khiến tôi không thể nào quên. Tôi nhớ những buổi sáng sớm, bà thức dậy từ khi gà chưa gáy để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả gia đình. Dù đôi chân đã yếu, bà vẫn không ngại đứng bếp lâu giờ, chỉ để đảm bảo rằng mỗi món ăn đều đủ dinh dưỡng và ngon miệng.

Còn nhớ, một lần tôi bị ốm nặng, bà không quản ngày đêm chăm sóc tôi. Ánh mắt lo lắng của bà khi ấy vẫn in đậm trong tâm trí tôi, như một lời nhắc nhở rằng tình thương của bà dành cho tôi là vô điều kiện. Chính những khoảnh khắc ấy đã làm tôi nhận ra rằng bà không chỉ là người thân mà còn là một thiên thần hộ mệnh luôn dõi theo tôi.

Cuộc đời của bà là một bản trường ca về sự hy sinh. Từ những ngày còn trẻ, bà đã phải làm lụng vất vả để nuôi nấng mẹ tôi và các cậu, dì trong gia đình. Bà không bao giờ kể lể về những khó khăn mình đã trải qua, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự vất vả ấy qua từng nếp nhăn trên khuôn mặt và từng sợi tóc bạc trên đầu bà.

Những câu chuyện về tuổi trẻ của bà mà mẹ kể lại luôn khiến tôi cảm động. Đó là câu chuyện của một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường trước mọi thử thách. Sự hy sinh của bà không chỉ dừng lại ở gia đình, mà còn lan tỏa đến những người xung quanh. Hàng xóm luôn kính trọng bà, không chỉ vì sự tử tế mà còn vì sự rộng lượng của bà đối với mọi người.

Từ bà, tôi học được biết bao bài học quý giá về cuộc sống. Bà dạy tôi biết yêu thương, chia sẻ và sống có trách nhiệm. Những lời dạy bảo của bà, dù giản dị nhưng lại là kim chỉ nam giúp tôi định hướng tương lai.

Bà thường bảo: “Cháu ạ, sống trên đời cần biết đối xử tốt với người khác. Cái thiện lúc nào cũng thắng cái ác”. Lời dạy ấy, tôi luôn ghi nhớ và cố gắng thực hiện trong từng hành động, từng quyết định của mình.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết tình cảm và lòng biết ơn của tôi dành cho bà ngoại. Với tôi, bà là biểu tượng của tình yêu thương, sự kiên cường và lòng bao dung. Tôi biết rằng mình thật may mắn khi có bà bên cạnh trong suốt những năm tháng tuổi thơ.

Dù bà đã lớn tuổi và không còn mạnh khỏe như xưa, tôi vẫn luôn mong muốn được chăm sóc và làm bà vui lòng. Tôi hiểu rằng cách tốt nhất để đáp lại tình yêu của bà chính là sống thật tốt, làm những điều khiến bà tự hào.

  • Kết bài:

Bà ngoại là món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng cho tôi. Tình yêu thương và những kỷ niệm với bà sẽ mãi là hành trang quý báu trong cuộc đời tôi. Tôi luôn thầm cảm ơn bà vì đã mang đến cho tôi một tuổi thơ trọn vẹn và ấm áp, vì đã dạy tôi biết yêu thương và sống đúng đắn. Dù thời gian có trôi qua, tình cảm tôi dành cho bà sẽ không bao giờ phai nhạt.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang