Viết đoạn văn nghị luận 200 chữ bàn về chủ đề đôi chân và con đường.
Đôi chân là phương tiện để đi. Con đường phương tiện dẫn tới mục đích. Đôi chân và con đường là biểu tượng cho khát vọng được đi đến nhiều nơi, được học hỏi nhiều thứ, được khám phá bao điều mới lạ. Đó là khát vọng và cũng là một quan niệm sống tiến bộ để tránh sự tù đọng, hạn hẹp tầm nhìn,… Khái quát cụ thể thông điệp ấy, người xưa từng khuyên: “đi một ngày đàng, học một sàng khôn“. Mỗi bước đi xa mang lại cho ta tầm nhìn mới, tri thức mới, mở rộng tâm hồn và tăng cường sự hiểu biết. Trái với khát vọng được đi nhiều, trải nghiệm nhiều là lối sống an phận, quẩn quanh, tâm lí ao làng… Đó là quan niệm sống, lối sống đáng phê phán, nhất là trong bối cảnh ngày nay. Tuy nhiên, đi nhiều không phải chỉ đơn giản là sự dịch chuyển từ không gian này sang không gian khác. Đừng lãng phí thời gian tuổi trẻ của bạn bằng những chuyến đi vô bổ, không ý nghĩa gì. Đi là để thụ hưởng những cảm giác mới lạ, phong phú của cuộc sống, mở rộng tầm hiểu biết và tìm kiếm cơ hội. Đi là để sống với ước mơ, hoài bão, tìm kiếm lý tưởng sống phù hợp. Thế nhưng, đừng đi nếu bạn không có mục đích, không có một khát vọng nào cho chuyến đi của mình. Điều đó chỉ làm lãng phí thời gian, tiền bạc và sức lực của bạn mà thôi.
Nghị luận Con đường gần nhất để ra khỏi gian nan là đi xuyên qua nó (A-mo-ni-mus).