Tháng 10 17, 2020

bai-tho-cung-tram-bat-tan
Thơ ca

Bài thơ: Cung trầm bất tận

CUNG TRẦM BẤT TẬN Em có nhìn thấy những dòng người ? Trước cuộc đời đi về hối hả Ở ngoài kia sóng xanh xô biển cả Ì ầm dậy nước triều lên… Có bao giờ em nhớ đến cái tên ? Người mà em chưa một lần gặp mặt Dẫu vần thơ chỉ là

bai-tho-thi-si
Thơ ca

Bài thơ: Thi sĩ

THI SĨ Không phải là dòng sông! Cho đi và nhận lại Không phải là điệu đàn! Vang dội rồi lặng câm Ôi thi sĩ ! – Một cái hồ cáu bẩn Đến ngàn năm Không thể lọc nổi mình. TVL.

bai-tho-doc-thoai
Thơ ca

Bài thơ: Độc thoại

ĐỘC THOẠI Không phải là món quà vĩ đại của thượng đế Không phải là ân huệ trác tuyệt của tự nhiên Đó là một buổi chiều xa lạ Khi kẻ cô đơn đứng trước biển Không một bàn tay dìu dắt nỗi buồn. Đó là khúc nhạc sầu vô tận Đưa kẻ lang thang

bai-tho-vang-thu-da-khuc
Lưu Trữ

Bài thơ: Vàng thu dạ khúc

VÀNG THU DẠ KHÚC Nếu là hoa, ta rực nở Hoa tàn, hương tỏa lan đêm Hạnh phúc – nghìn cây gai độc Đâm vào non trẻ tim em. Nếu là cây, ta tỏa bóng Bên đời dệt mộng đa đoan Lời yêu trong tim đằm thắm Bỗng thành mê mị đôi môi. Nếu là

bai-tho-em-2
Lưu Trữ

Bài thơ: Em! (Dương Lê)

EM ! Em là trăng giữa màn đêm tinh khiết, là mặt trời trong ngày đời bất diệt. Tôi yêu Em. Em là hoa tôi cài trong lòng ngực. Em là sương tôi say mê trên môi. Em là hương là tất cả trên đời. Tôi hôn lên đôi má Em Như hôn vào tuyết

bai-tho-tim-lai-ngay-da-mat
Lưu Trữ

Bài thơ: Hồn tôi là sa mạc (Dương Lê)

HỒN TÔI LÀ SA MẠC Chân lạc về phố cũ Mùa thu lặng lẽ đi xa Mười năm hay hai mươi năm qua Vết thời gian phủ kín Thành quách, tường vôi hoen rỉ Đường trơn, lá rụng, chiều mưa… Chân ngược tìm ngày xưa Tím màu hoa cúc dại Cánh đồng hoang cỏ may

bai-tho-goc-pho-xua-con-duong-cu-bay-gio
Lưu Trữ

Bài thơ: Góc phố xưa, con đường cũ, bây giờ!

GÓC PHỐ XƯA, CON ĐƯỜNG CŨ BÂY GIỜ! Ta trở về dường như thu không biết Con đường cây trút lá từ bao giờ Ta trở về tìm em trong nỗi nhớ Tháp cổ âm thầm nghiêng bóng bơ vơ. Con đò cũ nằm im trên bến vắng Và còn đâu tiếng gọi hỡi đò

bai-tho-thap-co-trang-mo
Thơ ca

Bài thơ: Tháp cổ trăng mờ

THÁP CỔ TRĂNG MỜ Lại trở về mỗi khi mình thấy buồn Giọt cà phê hòa nhịp đàn ghi-ta Đêm nay, trăng đã hẹn Một người tình từ trong cổ tích Nhưng sao ai kia lỡ hẹn Để vầng trăng lạc vào màn đêm… Lại trở về phố xưa đường vắng lặng Ta lang thang

bai-tho-nua-vang-trang-mo-coi
Lưu Trữ

Bài thơ: Nửa vâng trăng mồ côi

NỬA VẦNG TRĂNG MỒ CÔI Hái nửa vầng trăng côi Đánh rơi ngày bí mật Biết ta còn hay mất Trong cuộc đời người bỏ rơi nhau ! Biết sẽ là khổ đau Nếu một người kia không còn yêu nữa Ta thổi tàn ngọn lửa Tiễn một người về cuối thương đau. – Dương

Lên đầu trang