Bài thơ: Hồn tôi là sa mạc (Dương Lê)

bai-tho-tim-lai-ngay-da-mat

HỒN TÔI LÀ SA MẠC

Chân lạc về phố cũ
Mùa thu lặng lẽ đi xa
Mười năm hay hai mươi năm qua
Vết thời gian phủ kín
Thành quách, tường vôi hoen rỉ
Đường trơn, lá rụng, chiều mưa…

Chân ngược tìm ngày xưa
Tím màu hoa cúc dại
Cánh đồng hoang cỏ may vá lại
Con diều hồng rách nát tả tơi.

Em xô lệch tim tôi
Về miền kí ức khô cằn
Rồi em đi
Xa đôi tay
Không ai hay…

Gió nằm lặng lẽ trên mây
Thời gian khép mình ủ rũ.
Phố vẫn cũ,
Biển vẫn hát khúc tình ca,
Sóng xô bờ cát.
Hồn tôi là sa mạc
Trong giấc mơ…
khô khát…
gọi em về…

– Dương Lê –

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.