ĐỀ KIỂM TRA HỌC KỲ I
Môn: Ngữ văn 9.
Thời gian làm bài: 90 phút.
Phần I. Đọc hiểu (4.0 điểm)
Đọc văn bản và thực hiện các yêu cầu:
Một hôm, dê đen và dê trắng cùng lúc đi qua chiếc cầu bắc ngang qua suối. Dê trắng từ bên này đi qua còn dê đen từ bên kia đi lại. Chúng gặp nhau giữa cầu. Chiếc cầu quá hẹp khiến chúng không thể tránh nhau, không con nào nhường con nào.
Dê đen bảo:
– Tôi là người bước chân lên cầu trước nên anh phải nhường cho tôi qua cầu trước.
Dê trắng cũng bảo:
– Chính tôi mới là người bước chân lên cầu trước. Anh mới là người phải nhường tôi đi trước.
Sau một lúc cãi vả, hai con dê lao vào húc nhau. Chiếc cầu chòng chành khiến cả hai đều rơi xuống suối.
Câu 1: Xác định một câu ghép có trong văn bản và cho biết mối quan hệ giữa các vế câu trong câu ghép ấy.
Câu 2: Hãy đặt mình là một trong 2 con dê trong câu chuyện, em sẽ làm gì trong tình huống này?
Câu 3: Từ ý nghĩa câu chuyện trên, em rút ra được bài học gì cho bản thân (trình bày từ 3 đến 5 câu)
Phần I. Làm văn (6.0 điểm)
Cuộc sống càng phát triển, con người càng cần tử tế với nhau hơn. Thiếu sự tử tế và tình yêu thương, dẫu có giàu có cũng chẳng ích gì. Hãy kể lại một việc làm tử tế mà em đã làm hoặc đã chứng kiến.
(Bài văn có kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm)
Phần I: ĐỌc hiểu.
– Câu 1 Câu ghép trong đoạn trích là : “Chiếc cầu quá hẹp khiến chúng không thể tránh nhau, không con nào nhường con nào”. Quan hệ các vế câu: nguyên nhân – hệ quả (Nguyên nhân: chiếc cầu quá hẹp. Hệ quả: chúng không thể tránh nhau).
– Câu 2: Nếu em dê trắng, em sẽ nép mình một bên nhường cho dê đen bước qua cầu rồi mới đi qua sau. Nếu làm vậy, sẽ không gây ra mâu thuẫn và xung đột, không có ai bị ngã xuống suối.
– Câu 3: Từ ý nghĩa câu chuyện trên, e đã rút ra bài học là trong cuộc sống chúng ta phải biết nhường nhịn lẫn nhau. Vì đó là đức tính tốt đẹp mà ông cha ta đã truyền dạy rừ bao đời nay. Nếu biết nhường nhịn nhau thì tình cảm giữa con người với con người sẽ trở nên tốt đẹp, xã hội sẽ ngày càng nhân ái, văn minh và tiến bộ hơn. Em sẽ cố gắng học hỏi những đức tính tốt đẹp ấy để trở thành người có ích trong xã hôi.
Phần II: Làm văn.
Xã hội ngày càng phát triễn hơn kéo theo đó là sự phát triễn về ý thức, học vấn của con người. Không biết từ lúc nào mà cách hành xử với mọi người đã trở thành một than điểm để đánh giá một con người nào đó.Em cũng thế từ lúc mới bấp bẹ biết nói thì đã được người lớn trong nhà dạy cách đối xử tử tế với mọi người.
Mẹ em từng nói rằng có ba thứ tiền không mua được đó chính là sức khỏe, sự hiểu biết, và cách người khác đối xử với mình. Vì đã được cha mẹ dạy nên em đã có rất nhiều kỉ niệm khi giúp một ai đó, nhưng sự việc mà em nhớ nhất đó là lần giúp người vô gia cư.
Còn nhớ hôm ấy, ngày hôm ấy là một ngày cuối năm khá lạnh . Như mọi khi em vẫn trên đường về nhà sau một ngày học.Lúc ấy, em chỉ muốn Evề nhà thật nhanh vì những cơn gió lạnh cứ kéo đến từng cơn khiến em rất lạnh. Vào những ngày cuối năm ấy nếu không đi học thì ai cũng ỏ nhà để dọn dẹp và hoàn tất các công việc còn tồn lại trong năm. Nhưng không hiểu sao, ngày hôm ấy trên con đường về nhà vắng lặng ấy em lại bắt gặp một bé gái. Em ấy tầm tám tuổi ăn mặc phong phanh với một chiếc áo thun đã sờn màu. Không quá khó đoán là một cô bé vô gia cư đang đi từng bước chậm chạp trên đường. Khi em tiến lại gần thì thấy em ấy đang ôm bụng có lẽ là nhiều ngày chưa ăn gì rồi.
Thoạt nhìn tuy quần áo có chút cũ, khuông mặt lắm lem, nhưng nhìn kĩ thì đây là một cô bé rất đáng yêu với đôi mắt tròn xoe và chiếc má bánh bao phúng phín. Em liền bắt chuyện thì biết được cô bé là một trẻ mồ côi sớm đã không còn mẹ, vì thấy em ấy đang rất đói nên em đã ngỏ ý mời em ấy ăn hủ tiếu vì cách đó một con đường có quán hủ tiếu rất ngon. Nhưng em ấy đã từ chối em vì nói mẹ có dặn không nghe lời người lạ, em rất bất ngờ vì lớn trong một môi trường thiếu thốn cả tinh thần và vật chất nhưng cô bé ấy có cách cư xử giống như người có học vậy. Em liền thuyết phục em ấy và khiến cho em ấy tin em là người tốt, sau một hồi thuyết phục thì em ấy cũng chịu để em dẫn đi ăn. Tới quán ăn em gọi cho bé ấy một tô hủ tiếu thập cẩm với số tiền tiêu vặt của mình thì có lẻ là em có thể giúp em ấy ăn no thêm một,2 bữa ăn nữa. Trong lúc em ấy ăn em đã hỏi được một số thứ, em gái đó tên Thảo khi lên năm thì mẹ mất bỏ lại em ấy một mình. Ngồi nhìn em ấy ăn chăm chú một hồi thì em ấy cũng ăn xong còn không ngớ cảm ơn em.
Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng có thể lựa chọn cách chúng ta sống. Tuy nghèo nhưng cách sống cũng như cách đối xử với người khác thì thì chúng ta có thể chọn . Nếu đối xử với người khác bằng cả tấm lòng thì cũng sẽ nhận lại những sự yêu quý tương đương.
Phần 1: Đọc hiểu.
Câu 1. Câu ghép: “Chiếc cầu quá hẹp khiến chúng không thể tránh nhau, không con nào nhường con nào”. Mối quan hệ giữa các vế câu: Nguyên nhân – hệ quả.
Câu 2: Nếu em là con dê Trắng thì em sẽ chọn cách quay lại, nhường cho dê đen đi qua cầu trước để mọi chuyện ttoots đẹp, không có mâu thuẫn nào xảy ra.
Câu 3: Từ ý nghĩa câu chuyện trên em rút ra được bài học: Cần biết nhường nhịn lẫn nhau.
Phần 2: Làm văn.
Bài làm
Con người ta khi sinh là đều được giao làm những điều tốt và tử tể .Hầu như ai hồi nhỏ cũng được cha mẹ dạy làm những điều tốt và tử tế. Khi còn nhỏ cha mẹ ta đều giải thích cho ta người tử tế là những người sống lương thiện và làm ăn chân chính ,không bao giờ nghĩ về những việc xấu và không làm hại ai, ngược lại còn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn và nghèo khổ.
Có vài biểu hiện khá dễ nhận thấy của những người tử tế là họ luôn sẵn sàng mở lòng tốt mà giúp đỡ những người xung quanh.Họ có thể cho đi mà không nhận lại bất cứ thứ gì hay sự đền đào.Họ sống một cách trung trực và không gian dối,hám lợi. Nếu nói về tử tế thì em nghĩ ai cũng đã từng làm ít nhất một việc nhỉ.Em cũng làm rất nhiều điều tử tế với mọi người xung quanh.
Có vài việc em vẫn còn nhớ .Có một hôm em đi ra ngoài mua đồ cho mẹ để nấu buổi tối cho cả nhà. Khi em vừa mua đồ ăn xong thì khi nhìn vào 1 cửa hàng gần đó.Em đã thấy một người đàn ông lang thang đang ngồi ở đó, em thấy người đàn ông đó dường như sắp ngất xỉu.Em đã chạy lại và hỏi thăm, sau một vài phút em đã biết chú ấy đang đói nên em đã bảo đợi em một chút.Ở gần đó có một cửa hàng tạp hóa nên em đã chạy vào đó và mua một vài cái bánh mì ngọt và một chai nước bằng một ít tiền tiêu vặt của mình.Và chạy ra đưa chi chú ấy và đi về lúc em đưa cho họ chú ấy rất vui và cười khá tươi.
Đôi khi chỉ một vài hành động nhỏ cũng có thể khiến mọi người xung quanh vui vẻ .Việc tử tế không cần phải làm những việc lớn chỉ cần làm những việc nho nhỏ thì đã quá đủ tử tế rồi. Còn một câu chuyện khá gần đây, khi em vừa đi chơi cùng với bạn về thì em đã thấy trong mốt ngõ nhỏ có một tiếng kêu “meo, meo, meo” em không bỏ được tính tò mò nên em đã tiến vào cái ngõ đó. Đập vào mắt em là một chiếc hộp, khi em mở ra thì thấy một con mèo nhỏ nhìn nó lấm lem và khá dơ. Em đã mang con mèo về nhà và tắm cho nó, rồi mang nó tới chạm cứu hộ thú cưng. Để họ chăm sóc nó và tìm một người chủ tốt.Em cũng muốn nuôi chú mèo nhỏ đó lắm nhưng nhà em không đủ điều kiện nên thôi.
Việc tử tế không đơn thuần chỉ là làm những việc tốt mà còn phải thật lòng. Một vài việc tử tế nho nhỏ cũng có thể làm họ hạnh phúc.