Bài thơ: Người con gái trẻ

NGƯỜI CON GÁI TRẺ

Ta đốt vòng hương tỏa khói hoa
Thổi tàn hơi lạnh vào đêm ma
Lặng cài lên gió nhành hoa tím
Lần đếm thời gian, xa quá xa !

Gió thu như chiếc roi tàn khốc
Xiết chặt không gian rợn bốn bề
Vầng trăng ngơ ngác soi sông lạnh
Dòng thác gào than, ôi sợ ghê !

Em tội tình chi hỡi thế nhân ?
Mà trời cao bắt phải long đong
Phải mang thân xác đầy đau khổ
Phải chết dù đang tuổi xuân hồng.

Nghìn năm xương lẫn sâu lòng đất
Dịu ngọt đời không chạm tới môi
Hồn yêu chưa bẻ đôi cành mộng
Ôm nỗi buồn chôn một kiếp rồi.

Ta tiếc cho em, tiếc rất nhiều
Hỡi người con gái tuổi đương yêu
Em xuân, em đẹp, em khờ khạo
Vội đứt dây duyên, vỡ bóng chiều.

Đâu tiếng reo vui của cuộc đời
Xin về đây, lại với em tôi
Xin hôn lên đất ngôi mộ nhỏ
Xua bóng hoàng hôn phủ cuối trời.

TVL.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang