NƯỚC MẮT THA NHÂN
Hạt bụi hoài thai sự sống
Phù sa bồi đắp đồng sâu
Nếu ngày mai ta lìa xa trần thế
Thì người ơi có còn nhớ thương nhau ?
Ta lưu lạc như loài bồ câu trắng
Chiều tháng ba, cơn nắng xé trên đầu
Ta lưu lạc nơi miền Nam đất mặn
Trời tháng ba cay đắng với thương đau.
Đâu là nhà ? Ừ, đâu sẽ là nhà !
Đâu là em và đâu là ta nữa ?
Ngày ra đi đất trời xa lạ
Nước mắt hành nhân mặn đắng cơn mưa.
Ngày ra đi tím đường hoa lối cỏ
Sầu man man qua mấy ngọn đồi
Gượng cười chào biệt mối tình sâu bọ
Với dòng sông hờ hững lục bình trôi.
Em cứ thế, cứ hồn nhiên em nhé !
Cứ điêu ngoa, hờn ghét thật lòng
Cứ chối bỏ (như em từng chối bỏ)
Ta trở về dẫu có cũng là không.
Ta trở về như loài cây tứ thiết
Giữa âm u gầm thét với ngàn thâu
Ta trở về để rồi đi biền biệt
Để muôn đời, ngày đó nhớ thương nhau.
– Dương Lê –