QUÁN VẮNG
Lối cũ hoa rụng đầy
Đường về xơ xác mây
Rừng chiều hiu hút nắng
Lạnh lùng cơn gió bay.
Ngẩn ngơ sông hờ chảy
Hoàng hôn tím ngất trời
Lẻ loi chim về tổ
Ngày lại ngày riêng tôi.
Đời người như quán vắng
Cà phê uống hết rồi
Quán lạnh, người không đến
Điếu thuốc tàn trên môi.
Một mai bên kia núi
Biết có tìm thấy nhau?
Quán nhỏ buồn không nói
Lặng im nghiêng ly sầu.
TVL.
»»» Bài viết cùng chủ đề:
Cả rừng hoa như đang cố vươn lên xem hoa nào đón ánh mặt trời đầu tiên. Đâu đó, có hoa còn lấp ló, khép…
Trong tình yêu không thể nói cho hay là nhận mà nên nói là sự hoán đổi. Trái tim bị tàn phá nhiều hơn là được…
Đen và lipton “Anh có cần lấy đường không?” “Không cần đâu”. Nam ra hiệu cho người phục vụ xong, […]
Hai phương trời ảo vọng. Nhấp ngụm cà phê rồi bật lửa châm điếu thuốc, Tuấn trần tư nghĩ ngợi. […]
Đôi khi ta ngồi hàng giờ để nghĩ về một câu thơ và khi phat hiện ra điều gì mới mẻ ta sung sướng vô…
La Hai mơ màng như một thiếu nữ ngủ say trên gác núi. Lúc nào người ta cũng thấy La Hai thật nhẹ nhàng dẫu…
Trên bầu trời đêm, con bé ngơ ngác nhìn. Nó cố nhớ lại vị trí của các vì sao mà bà đã chỉ nó. Nó…
Nghệ thuật, điên và sự phi thường. Hàn Mặc Tử nói: “làm thơ tức là điên. Tôi thêm: “làm thơ […]
Tất cả chìm trong một trạng thái êm êm thật dễ chịu. Tôi bật lửa châm điếu thuốc, mỉm cười hình dung bóng dáng của…
CHIỀU CUỐI TUẦN Ai hun khói để chiều hôm tàn tạ Ai giục trời, xui hạ bước sang thu Chiều […]
CUỐI THU HOA QUỲ NỞ ! “Tôi không kịp trở về! Cuối thu hoa quỳ nở” (TVL) Nở rồi ! […]
CHƠI VƠI Một âm vang nhè nhẹ Nghe như là giữa đêm Một cánh ngô đồng rụng Một chồi non […]