Viết bài văn biểu cảm về mẹ
Bài văn tham khảo 1:
- Mở bài:
Vũ trụ có rất nhiều kì quan, nhưng kỳ quan vĩ đại nhất là Trái tim người Mẹ. Có thể nói, người quan trọng nhất đối với tôi đó chính là mẹ. Mẹ không những là người đã sinh thành, nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi khôn lớn từng ngày mà còn là người thầy vĩ đại, giúp tôi hiểu biết cuộc sống và trưởng thành.
- Thân bài
Mẹ không phải là một người phụ nữ nổi bật với vẻ đẹp lộng lẫy, mà là một người mẹ có vẻ đẹp đằm thắm, giản đơn và rất gần gũi. Mẹ có dáng người thon thả, thắt đáy lưng ong. Làn da của mẹ trắng hồng, khuôn mặt thật xinh xắn, đôi môi hình trái tim đỏ mọng và ánh mắt long lanh như châu như ngọc. Giọng nói của mẹ rất trong trẻo, nghe thật ấm áp, ngọt ngào và trìu mến.
Yêu nhất là mái tóc của mẹ tôi. Tóc mẹ màu nâu đen óng ả, suông dài và dịu dàng phủ xuống bờ vai thon thả. Chẳng cần đến những kem dưỡng ẩm hay dầu gội đắt tiền, tóc mẹ lúc nào cũng óng ả bởi tinh dầu tự nhiên và thơm tho mùi thảo mộc. Nhiều lúc, tôi ấp mặt vào tóc mẹ để cảm nhận mùi hương đồng cỏ nội, mơ về những cánh đồng xanh thắm, những khu vườn rộn ràng hoa lá. Chao ôi, sao mà nhớ, sao mà yêu đến thế!
Đẹp nhất là khi mẹ mặc áo dài truyền thống. Một dáng hình cân đối được tôn vinh bởi chiếc áo dài thướt tha,hài hòa với khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ của mẹ khiến tôi rất tự hào. Nhiều lúc, tôi ôm mẹ thì thầm: “Mẹ của con đẹp nhất trên đời!”.
Ba lo làm việc ở công ty, công việc nhà, mẹ là người đảm đang tất cả. Mỗi ngày, mẹ là người dậy sớm nhất. Mẹ lo bữa ăn sáng cho cả nhà và sửa soạn đồ đạc cho tôi đến trường, rồi lại tất bật với công việc ở cơ quan. Dù bận rộn đến mấy, mẹ luôn dành thời gian để hỏi han, quan tâm đến từng bữa ăn, giấc ngủ của tôi. Nhất là việc học, mẹ luôn bên cạnh cùng tôi, nhắc nhở tôi khi thấy tôi lơ là, động viên tôi khi thấy tôi mệt mỏi. Bất kì khó khăn, thử thách nào tôi phải vượt qua, cũng có mẹ đồng hành bên cạnh. Mẹ không bao giờ phàn nàn về những khó khăn, mà chỉ âm thầm làm mọi thứ để tôi có cuộc sống đủ đầy và học tập thành công.
Một lần tôi bị sốt cao giữa đêm. Mẹ đã thức trắng đêm để chăm sóc tôi. Mỗi khi tôi trở mình khó nhọc, mẹ lại lo lắng đặt tay lên trán tôi, ánh mắt mẹ đầy sự bất an. Khi tôi dần khỏe lại, mẹ mỉm cười dù đôi mắt mẹ vẫn thâm quầng vì thiếu ngủ. Lúc ấy, tôi thấy thương mẹ quá và thầm hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để mẹ phải lo lắng vì mình nữa.
Mẹ luôn dành hết sự quan tâm cho con cái, thầm lặng hy sinh vì gia đình. Từ những điều nhỏ nhặt nhất đến những hy sinh lớn lao mà mẹ luôn giấu kín. Tôi nhận ra rằng, mẹ không chỉ yêu thương tôi mà còn luôn đặt tôi lên trên tất cả. Sự hy sinh thầm lặng ấy khiến tôi vừa thương, vừa biết ơn mẹ vô cùng.
Mẹ thường dặn dò tôi rằng phải biết nhường nhịn, chớ hơn thua với ai. Chỉ cần mình hài lòng với bản thân, cuộc sống tự nhiên sẽ tươi sáng. Mẹ còn dạy tôi phải luôn biết luôn nghĩ về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, biết làm việc thiện, tâm hồn sẽ nở hoa xinh. Những lời dạy bảo của mẹ giúp tôi từng bước trưởng thành và hiểu biết hơn trong cuộc sống.
Tôi luôn kính trọng, yêu thương và biết ơn mẹ. Mỗi khi nhìn thấy mẹ làm việc vất vả, tôi lại tự nhắc nhở bản thân phải sống tốt hơn, chăm chỉ hơn để không phụ lòng mẹ. Tôi biết rằng, dù tôi có làm gì, mẹ cũng luôn đứng phía sau ủng hộ và yêu thương tôi vô điều kiện. Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con. Tôi cầu mong mẹ luôn khỏe mạnh, mong tôi mau lớn, có thể giúp mẹ bớt vất vả để mẹ có thêm thời gian nghỉ ngơi và tận hưởng hạnh phúc.
III. Kết bài:
Với tôi, mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người bạn, người thầy, một người luôn tuyệt vời trong trái tim tôi. Mẹ là người có thể thay thế tất cả những ai khác, nhưng không có ai có thể thay được vị trí của mẹ trong cuộc đời của mỗi con người. Nghĩ về mẹ, tôi cảm thấy tràn ngập lòng biết ơn và tình yêu thương. Tôi luôn mong rằng, mẹ sẽ mãi khỏe mạnh, hạnh phúc để tôi có thể bên mẹ, làm mẹ tự hào và đền đáp phần nào công ơn của mẹ.
Bài văn tham khảo 2:
- Mở bài:
Tình mẹ dành cho con là thứ tình cảm không thể diễn tả hết bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. Đối với tôi, mẹ là người vĩ đại nhất, không ai sánh bằng.
- Thân bài:
Mẹ không chỉ là người sinh thành, dưỡng nuôi tôi khôn lớn mà còn là chốn bình yên nhất để tôi nương tựa vào, là người luôn đồng hành bên tôi trong mọi khó khăn, thử thách. Tình yêu thương của mẹ âm thầm mà sâu sắc, lặng lẽ nhưng lại mạnh mẽ, vững chãi hơn bất kỳ điều gì.
Hình ảnh mẹ luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng mái tóc mẹ giờ đã điểm vài sợi bạc. Có lẽ vì lo nghĩ cho tôi quá nhiều nên tóc mẹ mới như vậy. Khuôn mặt mẹ cũng đã bắt đầu có những nếp nhăn, dấu vết của thời gian hằn lên đôi mắt. Đôi bàn tay mẹ gầy guộc, chai sần vì năm tháng vất vả để chăm lo cho gia đình. Mỗi lần nhìn bàn tay ấy, tôi lại cảm thấy xót xa và trân trọng hơn những gì mẹ đã làm cho chúng tôi.
Mẹ là một người phụ nữ tần tảo và kiên cường. Từ sáng sớm đến tối muộn, mẹ luôn bận rộn với công việc, lo toan cho cuộc sống của cả gia đình. Dù công việc có khó khăn, mệt nhọc đến đâu, mẹ cũng không bao giờ kêu ca. Mẹ luôn dành cho tôi sự quan tâm, chăm sóc ân cần, từ những bữa cơm ngon lành đến những lời động viên mỗi khi tôi gặp khó khăn. Chính mẹ là người đã dạy tôi cách yêu thương, cách sống có trách nhiệm và không bao giờ bỏ cuộc trước thử thách.
Biết tôi học không mệt mỏi, lúc nào mẹ cũng kề cạnh động viên tôi học tập. Thậm chí, những lần có bài kiểm tra trên lớp, mẹ luôn cùng tôi học bài cho tới khuya. Mẹ lo sợ tôi không làm bài được sẽ buồn. Nhất là những hôm kiểm tra văn. Những bài học dài dằng dặc, những câu hỏi hình tượng khó trả lời khiến tôi bối rối. Lúc đó, mẹ luôn tìm mọi cách giảng giải để tôi hiểu. Hết hỏi thầy cô lại tìm trên google cho đến tận khuya mới đi ngủ. Nhìn mẹ mệt mỏi nước mắt tôi tự nhiên chảy ra ướt hai bên má. Úp mặt lên gối, nén tiếng khóc thầm, tôi thấy mình thật có lỗi với mẹ nhiều quá.
Tình yêu thương của mẹ dành cho tôi không chỉ thể hiện qua hành động mà còn qua những lời dạy bảo đầy ý nghĩa. Mẹ luôn khuyên tôi sống lương thiện, biết giúp đỡ người khác và không bao giờ từ bỏ ước mơ. Những lời dạy ấy không chỉ là bài học quý giá mà còn là kim chỉ nam giúp tôi vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.
Tôi yêu mẹ không chỉ vì mẹ đã hi sinh nhiều cho gia đình mà còn vì mẹ là nguồn động lực lớn lao nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi khi mệt mỏi hay muốn bỏ cuộc, tôi chỉ cần nghĩ đến những nỗ lực và tình yêu thương của mẹ, tôi lại có thêm sức mạnh để cố gắng.
Dẫu vậy, thời gian không chờ đợi ai, mẹ tôi cũng ngày một già đi. Những sợi tóc bạc ngày càng nhiều, những bước chân của mẹ cũng không còn nhanh nhẹn như trước. Mỗi lần nhìn thấy điều đó, lòng tôi lại dâng lên một nỗi lo âu và cả sự xót xa. Tôi chỉ mong rằng, thời gian có thể chậm lại để tôi có thêm nhiều cơ hội chăm sóc và báo hiếu mẹ, bù đắp phần nào cho những hi sinh mẹ đã dành cho tôi.
Tôi nhận ra rằng, trên đời này, không có tình yêu nào lớn lao và thiêng liêng hơn tình yêu của mẹ dành cho con. Dù tôi có đi xa đến đâu, thành công hay thất bại, mẹ vẫn luôn là người yêu thương và ủng hộ tôi vô điều kiện. Tình yêu của mẹ là động lực giúp tôi sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn và không ngừng phấn đấu để trở thành một người con mà mẹ có thể tự hào.
Mẹ không chỉ là người mẹ, mà còn là người thầy dạy tôi những bài học đầu tiên về cuộc sống, là người bạn luôn lắng nghe và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy mẹ cười, tôi lại cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Tôi tự nhủ rằng sẽ luôn trân trọng những giây phút bên mẹ, sẽ luôn cố gắng để làm mẹ vui lòng.
Mẹ là món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng cho tôi. Tình yêu và sự hi sinh của mẹ là điều mà tôi không thể nào đong đếm được. Tôi biết rằng, dù có cả đời để báo đáp, tôi cũng không thể trả hết những gì mẹ đã làm cho tôi. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng sống tốt, học tập chăm chỉ và làm mẹ tự hào.
- Kết bài:
Trái tim của người mẹ là vực sâu muôn trượng mà ở dưới đáy, chúng ta sẽ luôn tìm thấy sự thứ tha. Mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời con, là người mà con sẽ luôn nhớ đến và trân trọng. Tình yêu của mẹ sẽ mãi mãi ở trong trái tim con, không bao giờ phai nhạt. Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều!
Bài văn tham khảo 3:
- Mở bài:
Không có gì ấm áp và lớn lao bằng tình mẹ dành cho con. Mẹ đã hy sinh cả cuộc đời để mang đến cho tôi tình yêu thương vô bờ bến. Nghĩ về mẹ, lòng tôi trào dâng biết bao cảm xúc khó diễn tả thành lời.
- Thân bài:
Từ khi còn nhỏ, tôi đã cảm nhận được tình yêu thương vô hạn của mẹ dành cho mình. Mẹ không chỉ là người chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ mà còn là người luôn lắng nghe, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn của tôi. Bàn tay mẹ chai sần, làn da mẹ rám nắng, mái tóc bạc màu gió sương nhưng với tôi, đó chính là biểu tượng của sự mạnh mẽ, kiên cường mà mẹ luôn mang trong mình để che chở cho gia đình.
Mẹ không chỉ yêu thương mà còn luôn hy sinh vì gia đình. Là một người phụ nữ lao động, mẹ phải làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, vậy mà mẹ chưa bao giờ than phiền hay bỏ bê gia đình. Tôi nhớ những buổi sáng mẹ dậy thật sớm để chuẩn bị bữa ăn cho cả nhà trước khi đi làm. Dù công việc vất vả, mẹ vẫn luôn dành thời gian dạy tôi học, kể cho tôi nghe những câu chuyện ý nghĩa và khuyên bảo tôi sống đúng đắn. Những lời khuyên của mẹ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc như phù sa bồi đắp cánh đồng, giúp tôi lớn lên từng ngày.
Chính sự hy sinh thầm lặng ấy của mẹ đã nuôi dưỡng trong tôi lòng biết ơn sâu sắc và ý chí phấn đấu học tập không ngừng để đền đáp công ơn của mẹ.
Những bài học từ mẹ luôn là những bài học quý giá nhất mà tôi mang theo suốt cuộc đời. Mẹ dạy tôi cách đối nhân xử thế, cách sống chan hòa và yêu thương mọi người. Mẹ luôn nhắc nhở tôi rằng: “Cuộc đời có lúc thăng, lúc trầm, nhưng con phải luôn giữ vững lòng nhân ái và sự kiên nhẫn”. Chính những lời dạy ấy đã giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn và trở ngại trong cuộc sống.
Mẹ cũng dạy tôi biết trân trọng những điều nhỏ bé. Mỗi buổi chiều, khi ngồi bên hiên nhà cùng mẹ nhìn ngắm ánh hoàng hôn, tôi lại cảm nhận được sự bình yên mà mẹ mang lại. Mẹ bảo: “Hạnh phúc không phải là điều gì xa vời, mà là biết trân trọng những khoảnh khắc hiện tại”. Lời dạy ấy của mẹ đã giúp tôi nhận ra giá trị của cuộc sống, biết ơn những điều mình đang có.
Dù yêu mẹ vô cùng, nhưng không phải lúc nào tôi cũng làm mẹ vui lòng. Đôi khi, sự bồng bột và cố chấp của tuổi trẻ khiến tôi vô tình làm mẹ buồn. Có lần, vì mải chơi với bạn bè, tôi quên làm bài tập và bị điểm kém. Khi mẹ biết, mẹ không trách mắng mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Ánh mắt ấy làm tôi hối hận vô cùng, bởi tôi biết mình đã làm mẹ thất vọng. Vì con sống mẹ suốt đời lam lũ và cũng vì con vui mẹ gánh hết nỗi buồn.
Sau lần đó, tôi tự nhủ phải cố gắng học hành chăm chỉ hơn để không phụ lòng mẹ. Dần dần, tôi hiểu rằng, điều mẹ mong muốn nhất không phải là những món quà đắt tiền hay lời nói hoa mỹ, mà là sự trưởng thành và những nỗ lực của tôi.
Mỗi khi nhìn thấy mẹ làm việc vất vả, tôi lại tự nhắc nhở bản thân phải sống tốt hơn, chăm chỉ hơn để không phụ lòng mẹ. Tôi biết rằng, dù tôi có làm gì, mẹ cũng luôn đứng phía sau ủng hộ và yêu thương tôi vô điều kiện.
Mẹ là người đã cho tôi tất cả, chẳng giữ lại cho mình điều gì. Có lần, khi tôi bị sốt cao giữa đêm, mẹ đã thức trắng để chăm sóc tôi. Nhìn mẹ ngồi bên giường, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, lòng tôi xót xa khôn xiết. Mẹ không hề than vãn, không hề trách móc, mà chỉ luôn nhẹ nhàng an ủi: “Con chỉ cần khỏe là mẹ vui rồi”. Câu nói ấy như một dòng nước mát lành tưới vào tâm hồn tôi, giúp tôi hiểu rằng tình yêu của mẹ dành cho tôi là không gì có thể đo đếm được.
Tôi biết rằng, những gì tôi làm cho mẹ sẽ không bao giờ đủ để đền đáp hết công lao to lớn ấy. Nhưng tôi luôn mong muốn thể hiện lòng biết ơn và tình yêu dành cho mẹ, không chỉ qua lời nói mà còn qua hành động.
Với tôi, mẹ không chỉ là người sinh thành mà còn là người bạn, người thầy, một người luôn tuyệt vời trong trái tim tôi. Dù cuộc sống có khó khăn, mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc, là nơi tôi tìm về mỗi khi mỏi mệt. Mẹ là người có thể thay thế tất cả những ai khác, nhưng không có ai có thể thay được vị trí của mẹ trong cuộc đời của mỗi con người. Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.
- Kết bài:
Mẹ là người tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi, một người phụ nữ bình dị nhưng có sức mạnh phi thường để che chở cho gia đình. Nghĩ về mẹ, tôi cảm thấy tràn ngập lòng biết ơn và tình yêu thương. Tôi luôn mong rằng, mẹ sẽ mãi khỏe mạnh, hạnh phúc để tôi có thể bên mẹ, làm mẹ tự hào và đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Bởi đối với tôi, mẹ không chỉ là người mẹ mà còn là cả bầu trời yêu thương, là nguồn động lực giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Bài văn tham khảo 3:
Kể chuyện biểu cảm về mẹ
– Mẹ! Tôi khẽ gọi khi mẹ với lấy chiếc áo mưa móc ở phía sau cánh cửa: – Mấy giờ mẹ về với con?
– Xong việc mẹ sẽ về. Con ngủ cùng em nhé. Trời mưa lạnh, nhớ đắp chăn cho em kẻo em lại ho nhiều. Sáng mai mẹ sẽ đưa em đi khám bác sĩ. Mẹ tôi vừa vuốt nước mắt trên má tôi vừa khuyên. Trên khóe mắt mẹ cũng rưng rưng.
Khoát áo mưa lên mình, mẹ tôi khẽ khàng mở cửa bước ra rồi nhẹ nhàng khép lại, sợ thằng Hảo giật mình. Ngoài trời mưa lâm râm. Tôi nhìn qua cửa sổ dõi theo cho đến khi dáng mẹ chìm khuất trong bóng mưa nhạt nhòa.
Mẹ tôi là công nhân vệ sinh đường phố. Từ ngày ba tôi qua đời, một mình mẹ gồng vai gánh vác việc gia đình. Để có thời gian chăm sóc và đưa chúng tôi đi học, mẹ xin làm ca đêm. Biết là vất vả nhưng làm thế nào được. Mẹ chỉ có một mình, còn chúng tôi thì còn nhỏ quá, bao nhiêu công việc chẳng biết nương nhờ vào ai. Mẹ tảo tần sớm hôm để chị em tôi được học hành chu đáo. Mẹ thường bảo các con phải gắng học mới có tương lai tốt hơn được. Thương mẹ, tôi chăm chỉ từng ngày, vừa học vừa trông em. Tuy thành tích không đứng đầu lớp, nhưng danh hiệu học sinh giỏi cuối năm học vừa rồi khiến mẹ vui lắm.
Tôi thương mẹ tôi những ngày giông gió. Trời Sài Gòn không lạnh nhưng làm việc trong đêm mưa gió thì không vất vả nào bằng. Mỗi đêm đi làm về, bàn tay mẹ lạnh cóng. Nằm ôm thằng Hảo, mà mẹ thao thức, thỉnh thoảng lại thở dài. Mẹ thở rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe được. Có lẽ vì đã quá giấc, lại thêm nỗi lo cho công việc ngày mai khiến mẹ không thể nào ngủ được. Nhiều đêm mất ngủ khiến mẹ mệt mỏi, đôi mắt mờ đục, trĩu nặng lo âu.
Tôi thương mẹ tôi những ngày lễ tết. Ngày tết, mọi nhà sắm sửa linh đình, mẹ vẫn tất bật với công việc. Đến đêm ba mươi, mẹ chỉ kịp mua sắm vài thứ cần thiết rồi về sửa soạn trong nhà. Ngày tết, chúng tôi chỉ luẩn quẩn trong nhà. Ở đây, không có họ hàng thân thiết nên chẳng qua lại cùng ai. Nhà ngoại thì ở xa quá, tận miền Châu Đốc. Năm ngoái mẹ đưa chúng tôi về rồi nên năm nay không về nữa. Mẹ bảo để dành tiền để mua cho tôi chiếc xe đạp đi học. Tôi cũng không đòi về.
Thằng Hảo trở mình rồi ho lên mấy tiếng, tôi vội kéo chăn đắp rồi ôm nó. Mấy hôm nay trở trời, nó bị ho. Mẹ tôi vẫn chưa đưa nó đi khám bác sĩ được. Đêm hôm qua nó trở dậy, không thấy mẹ liền khóc. Tôi dỗ dành mãi nó mới chịu ngủ. Mới bé xíu mà nó cũng biết thương mẹ lắm. Nghe tôi khuyên mẹ đi làm vất vả, em ngủ ngoan cho mẹ yên tâm làm việc, nó ôm tôi không khóc nữa nhưng vẫn thút thít. Một lúc thì ngủ.
Ngoài trời vẫn lác đác cơn mưa. Những giọt mưa bay bay như hoa bụi xoẹt qua bóng đèn điện đường hiu hắt. Tôi hình dung dáng mẹ tôi còm cõi giữa đường phố, bàn tay run run vì lạnh, xách từng bịch rác to ném lên thùng xe. Chiếc xe chở rác rục rịch dịch chuyển, mẹ lại đi, tiến về phía trước xa dần, xa dần rồi chìm khuất trong bóng tối mịt mờ.
Hay wá thầy ơi hi hi hi
Em đã xem. Điểm 10 rồi.
Hay wá hi Hi