Bất cẩn luôn là nguyên nhân dẫn đến thất bại
Ngày xưa, có một ngôi làng nọ mấy năm liên tiếp xảy ra hạn hán, không chỉ đồng ruộng không có nước mà ngay cả người và gia súc cũng không có nước dùng. Trong làng có một thanh niên tên là Kim Phương, tính tình hiền lành, tốt bụng. Thương dân làng đang bị thiên tai, một hôn anh men theo sông lớn đi rất xa, phát hiện ra một nơi kì lạ, hai bên núi đứng cao đối xứng nhau, mặt song khá hẹp, có lợi cho việc chặn sông dẫn nước. Anh vui vẻ trở về làng và nói ý kiến của mình cho dân làng.
Dân làng và Kim Phượng cùng đến nơi đó, phá núi chuyển đá để chặn dòng sông. Nhưng nước chảy rất xiết, đá ném xuống sông luôn bị nước sông cuốn đi hết. Họ làm rất lâu nhưng chẳng có chút thành quả nào. Người dân không có lòng tin nên lần lượt kéo nhau trở về, chỉ còn lại một mình Kim Phương đứng lặng lẽ bên dòng sông chảy xiết. Lúc đó, có một ông lão đi qua, ông nói với anh, trong một hang núi cách đây rất xa, có một vị thần núi, thần núi này có hai bảo vật, đó chính là lệnh rời núi và roi chuyển núi. Chỉ cần lấy được hai bảo vật này là có thể chuyển đá trên núi xuống giống như đuổi dê vậy. Nhưng cần phải trời tối đi lấy về, trời sáng lại phải trả lại.
KimPhương nói anh muốn thử xem thế nào, ông lão liền tặng cho anh con bạch mã, qua mấy ngày trèo đèo lội suối, cuối cùng anh cũng đến hang núi đó. Anh tìm được lệnh rời núi và roi chuyển núi ở đó rồi lại nhanh chóng quay trở về. Nhưng anh quá mệt mỏi, đi không bao xa thì ngã xuống đất rồi thiếp đi.
Khi anh tỉnh lại. thấy đã nửa đêm rồi, vội vàng lên ngựa phi đến nơi lấp sông lấy ra hai bảo bối, những tảng đá to trên núi lập tức đổ xuống ầm ầm. Trời sắp sáng rồi, anh vô cùng lo lắng, cố gắng vung chiếc roi lên. Tiếng đá rơi xuống làm tỉnh giấc một ông lão trong làng, ông cho rằng động đất, vội gọi cả nhà dậy và xua gia xúc trong nhà ra ngoài. Gà trống thấy động nên không ngừng gáy lên ầm ĩ khiến lũ gà trống trong toàn thôn cũng đồng loạt gáy to.
Những hòn đá nghe thấy tiếng gà gáy, toàn bộ dừng lại không lăn nữa. Kim Phương thấy bảo vật mất linh, nguyện vọng của anh cũng không được thực hiện, trong lòng vô cùng hổ thẹn nên bỏ đi bãi tắm.
Sau khi trời sáng, người dân trong thôn phát hiện xung quanh làng là các tảng đá với hình dạng khác nhau và cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sau đó người dân gọi nơi này là Thạch Lâm (tức rừng đá).
Bài học:
Càng gần đến thành công càng cần phải cẩn thận, không nên bất cẩn. Kim Phương nhiệt tính giúp đỡ nhân dân, khắc phục khó khăn và có được hai bảo hối nhưng vì ngủ quên nên đã mất nhiều thời gian. Lúc sắp hết thời gian, vì vội vàng và lo lắng quá nên đã làm kinh động đến dân làng, khiến cho gà trống gáy, bảo bối không còn linh nữa. Thành quả chưa đạt được, công sức của anh tan tành mây khói, thật vô cùng đáng tiếc.