Chính lòng trắc ẩn mới là cội nguồn của mọi đạo đức
“Dù bất kì điều gì đi chăng nữa, hãy cố gắng đặt tấm lòng mình vào người khác.Đđừng trở nên ích kỉ, hẹp hòi. Hãy biến mình trở thành người nổi bật trước đám đông chứ đừng trở thành một người mờ nhạt trong đám đông. Đừng sống theo những gì trái với lòng mình mà hãy sống bằng cả tấm lòng và trái tim mình”.
Chúng ta đang sống trong một cuộc sống êm đềm, ấm no, hạnh phúc. Nhưng xung quanh ta có biết bao nhiêu người gặp khó khăn, hoạn nạn. Trong những lúc đó, những gì ta cần nhất là một tấm lòng nhân ái- một phẩm chất quý báu của nhân dân ta- một phẩm chất cao quý của dân tộc Việt Nam ta.
“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng”. Câu hát đó đã trở nên quen thuộc với chúng ta, nhưng có ai hiểu được giá trị to lớn của nó? Đó là nó có chứa đựng lòng người của ta mà ai cũng phải có. Vậy lòng người, lòng nhân ái là gì ? Đó là yêu thương, quý trọng, sẻ chia giữa người với người. Luôn luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn, hoạn nạn xung quanh ta. Để biết rõ hơn về tấm lòng nhân ái này, em xin kể một câu truyện ngắn “Tìm an ủi người” mà em đã đọc được trong cuốn “Tình thân ái”.
Câu truyện này kể về đức mẹ Teresa Calcutta, mẹ là một nữ tu đức hạnh, mẹ luôn quan tâm, chăm sóc những người bị bỏ rơi, đau khổ. Có một lần mẹ kể rằng. Hồi đó, thành phố ta ở bị mất mùa, đói lương thực, thiếu và đường trầm trọng. Một ngày, có một nhà hảo tâm đến cho mẹ 1 chén đường và nói :
– Thưa mẹ, con đã nhịn ăn đường cả tuần nay rồi. Mẹ hãy dùng chút đường này để đưa cho các trẻ mồ côi mẹ ạ.
Bất ngờ thay, người có tấm lòng hảo tâm này là một cậu bé 4 tuổi. Em chỉ có 4 tuổi đã biết nghĩ cho mọi người, đây là một cậu bé có lòng nhân hậu khó ai sánh bằng. Thế rồi sau đó cũng có một người đàn ông đến nói với mẹ rằng:
– Thưa mẹ, có một gia đình người HinĐu với 8 đứa con, cả tuần rồi họ chưa ăn gì cả.
Mẹ Teresa liền tức tốc cầm một bao gạo theo người đàn ông nọ đến khu ổ chuột nghèo nàn, dột nát. Sau những con đường gập ghềnh thì mẹ đến được ngôi nhà đó. Khung cảnh ngay trước mắt mẹ thật đau lòng, những đứa trẻ nằm mọp trên giường vì đói, chúng xanh xao, gầy gò đến đau lòng. Mẹ liền cho hết cả bao gạo cho người mẹ HinĐu nọ. Nhưng ngạc nhiên thay, bà mẹ HinĐu liền chia bao gạo ra làm hai phần, và liền cầm một phần vội vàng chạy đi ra khỏi nhà. Mẹ Teresa liền tò mò nên nán lại chơi với lũ trẻ. Một hồi lâu sau bà mẹ HinĐu trở về nhà nhưng không thấy nửa bao gạo kia đâu. Mẹ Teresa liền hỏi:
– Bà đi đâu thế?Nnửa túi gạo đâu?
Bà mẹ Hinđu trả lời:
– Họ cũng đói lắm mẹ ạ!
– Nhưng họ là ai? Họ hàng con à?
– Dạ thưa mẹ, con biết có thể mẹ sẽ không hài lòng, nhưng họ không phải là họ hàng của con mẹ ạ, họ là hàng xóm người Hồi giáo hẻm kế bên. Họ cũng đói khổ như chúng con, cả tháng nay nhà họ cũng ko ăn được bữa nào ra hồn cả. Con không cầm lòng được mẹ ạ.
Mẹ Teresa nghe đến đây lòng mẹ như quặn thắt, mẹ đau vì thấy cảnh người dân nghèo khổ, nhưng mẹ vui vì từ già đến trẻ họ luôn biết cách sẻ chia cho nhau.
Qua câu chuyện của mẹ Teresa đã cho ta thấy sức mạnh lòng nhân ái lớn như thế nào. Dù là một cậu bé 4 tuổi cho đến gia đình mình đứng bên bờ vực của cái chết nhưng họ vẫn san sẻ cho nhau.
Nhờ vậy mà sự sống trên trái đất này vẫn duy trì, vạn vật mới có thể sinh tồn, sống sót. Bằng chứng là dân tộc việt ta trải qua bao cuộc chiến với kẻ địch mạnh. Nhưng nhờ vào sự đoàn kết, yêu thương nhau mà ta mới hòa bình như ngày hôm nay. Hay là lũ lụt miền trung chẳng hạn,ta góp được dù là một gói mì cũng đã giúp bao người sống, chúng ta vẫn san sẻ cho nhau đấy thôi.
Ta hãy thử nghĩ đến cảnh tượng một cuộc sống đầy dối trá, những “con người máy” và tàn nhẫn xem sao. Chẳng mấy chốc thế giới này sẽ bị hủy diệt, tàn phá không sự sống. Nhưng thật đáng buồn, xã hội này thì sự vô cảm, tàn nhẫn đang phát triển mạnh. Chúng âm thầm len lỏi vào trong từng ngóc ngách trái tim của ta. Dần dần biến tim ta thành một màu đen u ám không tình người.
Có lẽ xã hội ngày nay có thể tàn nhẫn, chà đạp chúng ta nhưng đừng quên ta còn là một con người, một người đang sống thật trong từng phút chứ không phải tồn tại cho qua ngày. Hãy thử sống chậm lại, lắng nghe mọi người, lắng nghe nhịp sống, cảm nhận những thứ tốt đẹp xung quanh ta.
Hãy luôn nhớ rằng khi bạn trao đi bạn cũng được nhận lại, hãy thử mở tấm lòng mình ra một lần, trao đi những gì mình có và bạn sẽ nhận lại nhiều hơn thế nữa. Quan trọng hơn là hãy luôn nhớ rằng bạn là người chúng không phải một cái máy không có trái tim, cảm xúc.
Dù bất kì điều gì đi chăng nữa, hãy cố gắng đặt tấm lòng mình vào, đừng trở nên ích kỉ , hẹp hòi. Hãy biến mình trở thành người nổi bật trước đám đông chứ đừng thành một người mờ nhạt trong đám đông. Đừng sống theo những gì trái với lòng mình mà hãy sống bằng cả tấm lòng và trái tim mình.
Đừng nghĩ đến thế giới này đau khổ, tàn nhẫn mà hãy nghĩ đến thế giới này vẫn tràn ngập tình thương, vẫn còn lòng người, vẫn còn san sẻ và bạn cũng là một trong số những con người đó. Hãy để thời gian nuôi dưỡng tâm hồn bạn, rèn luyện lòng nhân ái trong từng hành động nhỏ hằng ngày, bạn sẽ sống thanh thản và bình yên hơn nhiều.
Lòng nhân ái vẫn sống mãi trong ta đấy thôi, ai ai cũng cần có. Đây là một đứa tính quý báu mà ta nên có và phát huy đức tính này. Là một học sinh, em sẽ luôn tuyên truyền, duy trì đức tính tốt đẹp này trong học tập.