Đêm A-Yun nghe hồn ta tan chảy
Tôi lại trở về trong tâm tưởng của riêng tôi với bao hoài nghi và ảo vọng. A-yun chiều đông lạnh buốt. Gió qua đồi thông vi vút. Đèo Chư-Sê tư lự oằn mình lượn qua núi xanh.
Tôi đứng trên đồi cao nhìn khắp đất trời, A-yun trải dài đến ngút tận, thầm hỏi tạo hóa sao đã khéo công sắp bày, phô diễn cảnh tượng kì vĩ mà đau thương đến vậy. Kia rừng cây gió ào ạt thổi. Kia dòng sông nước cuồn cuộn xuôi.
Tôi hỏi trời xanh gió từ đâu thổi đến mà buông lơi não nề? Tôi hỏi dòng sâu nước từ đâu chảy về mà mơ màng, thâm u? Vũ trụ cứ cuồng xoay trong cơn bĩ cực như đời người ràng buộc với cỏ cây, đâu biết được là vô tình hay hữu ý.
Em có còn về trong những giấc tôi mơ? Em đến chạm vào hồn tôi đau nhức nhối. Đêm ấy là đêm đất trời thổ lộ, con ma trơi vác đuốc đi tìm. Khắp không gian chừng chỉ nghe tiếng trùng than dế khóc, trong lòng đất âm âm những tiếng rền rã tựa hồ như có cái gì đang đục khoét bên trong. Bầu trời đen kịt, không một ánh sáng nào làm vui đôi mắt.
Đêm ấy là đêm vũ trụ điên cuồng. Trăm nghìn ngôi sao nhấp nháy trên đỉnh Chư-A-Thai, cơ hồ như trăm nghìn con mắt của lũ yêu tinh chực vồ xuống núi. Dáng núi sừng sững cắt hình trên nền trời đen đủi như gã khổng lồ sừng sộ dẫm đạp lên mặt đất, muôn loài kinh hãi. Cả trần gian ngừng thở và không ngừng cầu khấn thần linh yểm trợ.
Có lẽ tôi đang mơ chăng? Cũng có thể tôi đang hoang tưởng quá độ, sự xung đột thần kinh không ngừng làm nảy sinh ảo ảnh. Tôi bước đi trong điên dại, âm thầm như một bóng ma về phía trời xa miên viễn.
Lại một đêm nay vô vọng. Trăng mơ màng trên đỉnh núi Đen. Trăng huyền hoặc soi trong bóng tối. Trăng lạnh lùng như vừa mới đến đây là vùng tuyết ướt. Trăng dắt ta lang thang qua miền bi kịch não nề. Không linh hồn. Không xác thể. Không em.