Hãy viết bài văn ngắn (khoảng 1 trang giấy thi) bàn về tuổi thiếu niên của mình.
Nhà tâm lí học Elena Gioioso ví tuổi thiếu niên như một xứ sở kì lạ: “Ở xứ sở này, khí hậu rất thất thường và là quặc: khi thì nóng nực như vùng nhiệt đới, khỉ thì trở nên lạnh như băng. Xứ sở này cổ mùa xuân hoa nở ngát hương, có mùa thu lả vàng rụng tơi tả. Dân ở vùng này khi thì rất vui ồn ào, khi thì bỗng nhiên trầm ngâm, lặng lẽ. Trong xứ sở kì lạ này không có trẻ con và cũng không có người lớn”.
Hãy viết bài văn ngắn (khoảng 1 trang giấy thi) bàn về tuổi thiếu niên của mình, của các bạn.
- Mở bài:
Mấy ai quên được tuổi thiếu niên của mình. Đó là lúc con người ta đang cố gắng bứt mình vượt qua khỏi cái “trẻ con” để làm một “người lớn”. Cái giai đoạn chuyển đổi không hoàn toàn ấy tạo ra biết bao sự đổi thay đột ngột và cả những biến đổi về tình cảm và nhận thức ở con người, thật khó đoán. Nói như Elena Gioioso : “Ở xứ sở này, khí hậu rất thất thường và là quặc: khi thì nóng nực như vùng nhiệt đới, khỉ thì trở nên lạnh như băng. Xứ sở này cổ mùa xuân hoa nở ngát hương, có mùa thu lả vàng rụng tơi tả. Dân ở vùng này khi thì rất vui ồn ào, khi thì bỗng nhiên trầm ngâm, lặng lẽ. Trong xứ sở kì lạ này không có trẻ con và cũng không có người lớn”.
- Chỉ cần có ước mơ đủ lớn, ý chí sẽ đưa bạn đến thành công
- Suy nghĩ về vai trò và trách nhiệm của tuổi trẻ trong cuộc sống ngày nay
- Suy nghĩ: “Tuổi trẻ nên sống theo cách của cha mẹ vạch sẵn hay tự thân lập nghiệp?“
- Thân bài:
Người ta có nhiều cách gọi lứa tuổi của chúng tôi là lứa tuổi ô mai, tuổi dậy thì, tuổi hoa niên… Như cách miêu tả của nhà tâm lí học: tuổi thiếu niên thường rất kì quặc, khi thì vui vẻ, ồn ào, khi thì trầm tư, lặng lẽ. Cái tuổi cứ ương ương, dở dở, lúc nắng, lúc mưa, thoáng vui, thoáng buồn thật khó hiểu. Điều này là do tâm sinh lí tuổi thiếu niên chưa ổn định, nhân cách đang hình thành, là giai đoạn chuyển mình từ trẻ con để trưởng thành.
Tuổi thiếu niên là lứa tuổi có nhiều thay đổi. Chúng tôi thay đổi nhiều về thể chất. Không có lứa tuổi nào có sự thay đổi thể chất mãnh liệt như tuổi thiếu niên. Tôi thấy mình lớn lên từng ngày, xinh đẹp hơn trước, mái tóc suông mượt rũ xuống bờ vai và đôi mắt long lanh đến lạ. Nhất là khuôn mặt tự nhiên thanh tú hẳn lên.
Tôi cũng thấy mình thay đổi nhiều về tinh thần và tình cảm. Giờ đây, tôi chú ý nhiều hơn đến bản thân, thích làm đẹp và hay tạo dáng. Người gọi cái kiểu ấy là “điệu”. Tôi thường xuyên ngắm mình trong gương, thỉnh thoảng còn trộm son của mẹ bôi lên đôi môi. Nhìn thấy cũng xinh thật nhưng sao cứ kì kì, lạ lẫm.
Tính khí của tôi dạo này bỗng nhiên thất thường. Đang vui vẻ tự dưng đâm ra nghĩ ngợi vẩn vơ. Thái độ và cách hành xử đối với mọi người cũng thiếu chín chắn. Có lúc bối rối, hoang mang, có khi tự tin thái quá. Bởi thế, tôi thường bị nói răng “ăn chưa no, lo chưa tới”, chú tâm học hành cho tốt để mai sau mẹ còn nhờ.
Tôi luôn phải đối diện với nhiều khó khăn của lứa tuổi. Khó nhất là giữa người lớn và tuổi thiếu niên khó có sự đồng thuận với nhau trong nhiều việc và quan điểm sống. Tôi dễ vấp váp sai lầm do tính xốc nổi, nóng vội; hoặc quá rụt rè, nhút nhát, khó tiết chế những cảm xúc nhất thời. Tôi thích tự do cá tính, thích kiểu cách hiện đại còn ba mẹ lại muốn tôi chuẩn mực theo kiểu truyền thống. Từ lời ăn tiếng nói cho đến trang phục, dáng đứng, dáng đi lúc nào cũng phải nhất nhất tuân theo. Thật là quá khổ mà.
Tuy là thế, nhưng ba mẹ vẫn để tôi có một thế giới riêng và luôn tôn trọng nó. Căn phòng nhỏ, nơi tôi học tập và ngủ là cả một vương quốc trù phú và sinh động. Nơi đó tôi là quốc vương, còn thần dân của tôi là lũ gấu bông với cả một bộ sưu tập đồ sộ. Chẳng bao giờ ba mẹ vào phòng riêng của tôi, trừ khi mẹ vào kiểm tra vệ sinh và sắp xếp đồ đặc. May quá tôi là người khá ngăn nắp, cho nên với một kho đồ lớn thế mà vẫn cứ tươm tất, gọn gàng, chẳng bao giờ mẹ phiền lòng.
Tuổi thiếu niên là tuổi hạnh phúc bên gia đình. Hạnh phúc là do mỗi chung ta tạo ra. Tất cả đều phụ thuộc vào chung ta cả. Nếu cuộc sống của bạn là màu đen, thì hãy vẽ lên đó những vì sao lấp lánh. Để tuổi thiếu niên giàu thêm ý nghĩa, bạn hãy sống biết ước mơ và thực hiện ước mơ, biết trân trọng, gìn giữ các mối quan hệ tốt đẹp, biết trau dồi kĩ năng và kiến thức để mỗi ngày trường thành hơn, biết quý trọng thời gian.
Thật đáng chê trách những thiếu niên không biết quý trọng gia đình, không biết quý trọng thời gian, của cải, mãi lao vào những thú vui tầm thường và nguy hại, buông bỏ nhiệm vụ học tập, dối lừa người thân. Những người như thế sớm muốn gì cũng sẽ tự chuốc lấy khổ đau, sống cuộc đời không nghĩa lí gì.
- Kết bài:
Giá trị của đời người không phải ở tiền bạc ta đang có mà ở niềm vui ta đang cảm nhận và những gì mình cống hiến cho cuộc đời. Tuổi thiếu niên của mỗi người rất đẹp, là thời gian quý báu mà bất kì người lớn nào cũng ngoái nhìn tiếc nuối. Đồng thời mỗi người trẻ cần hiểu sống là một hành trình dài để trưởng thành. Mỗi người hãy biết nâng niu những khoảnh khắc mình đang sống, đặc biệt là đừng để thời niên thiếu trôi qua một cách vô vị.