Viết bài văn tôi thấy mình đã khôn lớn

viet-bai-van-toi-thay-minh-da-khon-lon-15296-2

Viết bài văn tôi thấy mình đã khôn lớn

  • Mở bài:

Năm tháng cứ trôi qua, mỗi ngày tôi cứ suy nghĩ xem hôm nay mình đã thay đổi những gì. Mỗi tối, trước khi đi ngủ tôi nhìn vào trước gương xem ngoại hình, vóc dáng, cân nặng và suy nghĩ của mình. Cứ thế cho đến khi tôi lớn.

  • Thân bài:

Quả đúng như vậy, trẻ em khi còn nhỏ luôn ao ước mình sẽ ngày càng lớn lên thật nhanh, chững chạc hơn. Lúc còn nhỏ, tôi luôn được cha mẹ bế trên tay, không lo sợ điều gì. Nhưng đến khi cha tôi mất thì mọi gánh nặng đều đè lên vai mẹ. Khi đó tôi muốn mình chóng lớn thật nhanh để phụ mẹ. Nhớ lúc tôi bị sốt, mẹ đã lo lắng và chăm sóc cho tôi từng chút một không nghĩ ngơi.

Nhưng bây giờ thì, mỗi khi bị bệnh thì phải tự chăm sóc cho mình. Năm tôi lớp một, khi mẹ đưa tôi vào lớp, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, bồi hồi và lộ sợ. Lúc đó, tôi thấy mọi thứ dường như rất mới đối với tôi. Chỉ vài ngày sau thì tôi đã làm quen với các bạn xung quanh mình. Bây giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy tôi lúc đó ngây thơ, trẻ con như thế nào. Không chỉ ngoại hình, mà tính nết cũng thay đổi. Trong lời nói và thái độ tôi cũng thay đổi rất nhiều.

Điều đặc biệt hơn là khi thấy cô giảng bài thì tôi chăm chú lắng nghe và tiếp thu rất nhanh. Còn ngày trước, mỗi lần thấy cô giảng bài thì tôi lại nói chuyện, nên thường bị chép phạt. Nghĩ đến những kí ức xa xưa, sao mà tôi thấy mình trẻ con như vậy, lại còn ngốc nghếch không tả nổi. Khi tôi so sánh giữa tôi với ngày trước và tôi với bây giờ thì cảm thấy mình thật sự lớn khôn rất nhiều.

Qua những kỉ niệm ấy, tôi thấy mình vụng về, hậu đậu và không tập trung vào việc học. Tuy nhiên bây giờ, tôi thấy mình không chỉ lớn về vóc dáng mà còn lớn về suy nghĩ.

Tuổi 14, tôi thấy yêu cuộc sống xung quanh mình, yêu quê hương đất nước mình nhiều hơn. Tổ quốc thật tươi đẹp và cuộc sống thật ngọt ngào. Tôi được hạnh phúc mỗi ngày bên gia đình và bạn bè. tất cả tạo nên niềm vui của tôi, hạnh phúc của tôi và cuộc dời tôi. Tôi thấy mình cần có trách nhiệm mang lại niềm vui cho người khác và góp phần xây dựng cuộc sống ấm no, hạnh phúc, xã hội bình yên, đất nước phồn vinh.

Tuổi 14, tâm hồn tôi đầy những rung cảm lạ. Những cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có bây giờ ào ạt trong tôi mỗi ngày. Tôi bắt đầu biết suy tư, dĩ nhiên là những ý nghĩ vu vơ cứ quần vũ ở trong đầu, nhiều lúc không thể tập trung học bài được. Mẹ noi, đó là cảm giác của tuổi mới lớn, rất hồn nhiên và tự nhiên. Những con mưa chiều cũng làm tôi nao lòng, hay chiếc lá rơi khiến tôi thấy bồi hồi rất lạ.

  • Kết bài:

Tôi thấy mình đã khôn lớn nhưng chưa trưởng thành. Tôi lớn hơn tôi trước đây, không còn ngây thơ hay lạ lẫm với mọi thứ diễn ra ở xung quanh, biết tự giác làm những công việc của mình. Tôi rất vui vì điều đó. Dĩ nhiên, mẹ tôi cũng rất tự hào và hài lòng về những thây đổi của bản thân tôi.


Tham khảo 2:

Tôi thấy mình đã khôn lớn

  • Mở bài:

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thể chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng ở tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra mình đã khôn lớn hơn trước rất nhiều.

  • Thân bài:

Con người tôi đang ngày càng lớn lớn theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết khép nép theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, cô nhóc ấy đã trở thành một học sinh trung học cơ sở, cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thể dễ dàng lấy những cuốn từ điển trên giá cao nhất xuống, có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế, có thể giúp bố khiêng thang lên gác thượng để sửa ăng-ten, có thể đi hết một đoạn đường núi dài không cần có ai dắt hay cõng,…

Những việc ấy hồi nhỏ tôi chưa đủ sức thì bây giờ đều trở nên đơn giản, dễ dàng. Tôi cũng không còn cảm thây tự hào khi giúp bố mẹ làm những công việc nhà nữa, tất cả đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên ban đầu đối với tôi còn rất mơ hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn.

Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo các bạn mà chẳng cần lo nghĩ xa xôi gì hết. Ngay cả việc vào học trường cấp hai, tôi cũng để cho bố mẹ quyết định. Hồi đó, tôi hầu như dựa dẫm hết vào bố mẹ nhưng dần dần, tôi cũng biết tự lo cho mình. Sau mỗi học kì, tôi biết tự xem lại kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả năm học trước đế rút kinh nghiệm cho mình tiến bộ hơn.

Trong một tập thể mà ý thức thi đua luôn được đề cao, tôi cũng đã học tập được rất nhiều từ các bạn của mình. Tôi biết rằng không ai có thê hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi có thể tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ (luôn hành động theo bản năng và ý muôn của riêng mình), giờ tôi hiểu rằng không thể không chú ý tới mọi người xung quanh. Tôi học cách khiêm tốn, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác, không bao giờ tỏ ra tự phụ, kiêu căng. Mỗi người nhìn nhận suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi biết lúc nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người khác hiểu mình.

Từ nhận thứ và hành động ấy, tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn ấy đã không còn chí là những ý muôn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định cho tương lai. Trước kia, ước muốn của tôi có nhiều vô số mà bây giờ tôi cũng không còn nhớ hết nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn mọi thứ một cách đơn giản, thấy ai làm gì hay hay thì cũng mong muốn mình có thể làm được như vậy. Thế nhưng bây giờ thì tôi hiểu rằng chăng có mục tiêu nào có thể đạt được một cách đơn giản mà không cần có cô gắng của chính mình. Tôi chẳng mấy khi nghĩ tới những điều con nít như khi còn nhỏ mà suy nghi rất kĩ đế tự đánh giá khả năng của mình và đặt ra một mục tiêu chắc chắn. Tôi không muốn phải thay đổi mơ ước của mình cho dù tôi có lớn hơn nữa. Giờ đây, tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất trong tương lai của mình là gì nhưng khi đã có thế quyết định được, tôi sẽ luôn hi vọng và cố gắng hết sức để đạt được.

Nhưng ước mơ ấy càng lớn bao nhiêu, tôi càng nhận thức được trách nhiệm của mình bấy nhiêu. Trước hết, tôi cần có bổn phận đô’i với những người xung quanh. Là một người con, tôi phải nỗ lực phân đâu trưởng thành để không phụ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, ông bà. Là một người trò, tôi phải cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức xứng đáng với sự dạy dỗ của các thầy cô giáo. Là một người bạn, tôi cần học tập và giúp đỡ các bạn của mình để cùng tiến bộ hơn…

Tôi hiểu rằng bất cứ ai cũng có trách nhiệm riêng. Khi tôi đã là một học sinh khoát trên người bộ đồng phục của trường thì đi đâu tôi cũng là đại diện cho ngôi trường của mình. Tôi hiểu rằng mọi người có thể nhìn nhận và đánh giá ngôi trường thân yêu theo những hành vi ứng xử của tôi. Càng suy nghĩ về những trách nhiệm ấy tôi cũng cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình.

Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận. Hè vừa rồi, nhà nội tôi có một niềm vui rất lớn: Người bác của tôi đã sông bên Mĩ gần hai mươi năm cùng với hai cô con gái đã trở về thăm quê hương. Suốt thời gian ấy, bác và hai chị sống ở nhà tôi, bà tôi cũng dọn từ quê ra. Ở nhà nhộn nhịp, đông vui hơn nên công việc cũng nhiều hơn trước. Trong khi bố mẹ vẫn phải đi làm, còn chị Thu thì đang thi học kì, chỉ có tôi ở nhà cùng bác tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm được nhiều việc nhà để bác và bà được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa cơm bác đã khen tôi làm bố tôi rất vui và hài lòng. Tối hôm đó, trước khi tôi đi ngủ, mẹ nói với tôi: “Con gái mẹ đã lớn nhiều rồi đấy!”

  • Kết bài:

Tôi sung sướng đi vào giấc ngủ không chỉ vi lời khen của mẹ hay của bác mà vì niềm vui khi thấy bố mẹ tự hào về mình – tôi thấy mình đã khôn lớn. Cho dù trách nhiệm có to lớn tới đâu, cho dù ước mơ còn là một khoảng cách rất xa và khó khăn, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, bởi tôi biết rằng xung quanh mình vẫn còn những người thân yêu luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào.


Tham khảo 4:

Tôi thấy mình đã khôn lớn

  • Mở bài:

Trong cuộc sống mỗi người, bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua những thời thơ ấu buồn vui, nghịch ngợm với rất nhiều kỉ niệm mến yêu. Tôi rất hạnh phúc và may mắn khi có được một cuộc sống ấm êm, vui vẻ bên người thân.

  • Thân bài:

Mới ngày nào, tôi được ba mẹ chở trên chiếc xe máy đưa đến trường mỗi ngày, cùng nhau đi trên con đường quen thuộc. Được ba mẹ kể những câu chuyện hay khi đi trên đường, khi đến trường thì luôn có ba mẹ đứng sau vẫy tay chào và chúc tôi có một ngày học vui vẻ. Vậy mà giờ đây, tôi đã có thể tự mình đi học mỗi ngày, tự sức mình chạy trên con đường quen thuộc.

Tôi thích nhất vào những ngày mưa bụi, được đạp xe dưới những hạt mưa của bầu trời. Trước đây khi ba mẹ chở tôi đi học, tôi chưa bao giờ ngắm kĩ cảnh xung quanh nơi mình sống mà giờ đây tôi đã tự mình ngắm được quang cảnh xinh đẹp nơi mình trong như một bức tranh do một ai đó vẽ ra.

Trước đây, mỗi ngày đi học, tôi luôn được mẹ soạn cặp. Mẹ soạn từ đêm hôm trước và còn cẩn thận để vào ngăn ngoài một hộp sữa tươi. Buổi sáng, mẹ thức dậy sớm nấu đồ ăn sáng rồi gọi tôi dậy đi học. Giờ đây, tôi đã có thể tự mình thức dậy trước ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng. Tôi cũng biết tự nấu những món ăn mình thích. Nói thế chứ mẹ cũng ngại cho tôi vào bếp. Tôi chỉ biết làm mỗi món trứng chiên hoặc mì xào trứng thôi.

Tôi cũng tự biết soạn cặp theo thời khóa biểu và sổ dặn dò mà không có phải nhờ ba mẹ như ngày xưa nữa. những quyển sách tôi để riêng. Vở ở riêng một ngăn. Hộp bút ở ngăn nhỏ và không quên để hộp sữa tươi vào ngăn ngoài cùng.

Trước đây, khi tôi chưa có ý thức về bản thân thì đã làm ba mẹ phải bận lòng và buồn vì tôi rất nhiều. Ba mẹ lúc nào cũng nuông chìu tôi, mua cho tôi những món tôi muốn. Giờ đây, khi tôi trưởng thành hơn và có ý thức nhiều hơn, tôi đã biết tôi sai ở đâu và muốn gì thì phải tự mình để dành và mua món ấy chứ không thể đợi ba mẹ mua nưa.

Tôi phải tập làm chủ cuộc sống, ước mơ và tương lai của tôi. Tôi biết mình cần làm gì, mong muốn gì, ước mơ gì và làm những gì trong tương lai vì ba mẹ không thể thay tôi thực hiện được những điều đó cả.

Khi một ai đó trưởng thành, họ luôn mong muốn những điều tốt đẹp cho gia đình họ, biết kiềm chế cảm xúc của mình, biết quan tâm giúp đỡ mọi người, thực hiện được những gì mình mong muốn mà không cần nhờ vả một ai. Đó mới chính là cuộc sống của tôi và những người khác khi họ đã trưởng thành vì chính mỗi tôi và mỗi người sẽ là chìa khóa mở cửa cho tương lai sau của tôi và mọi người.

Tôi tự thấy mình khôn lớn về thể chất lẫn tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn bởi những hành động, suy nghĩ, lời nói và việc trước khi làm. Ai cũng từng có những lỗi lầm trước kia nhưng người chiến thắng là những người dám dối mặt với những lỗi lầm đó, sẵn sàng thừa nhận tất cả và sửa chữa lỗi lầm của mình.

Tôi đã lớn lên trong tình cảm yêu thương, trong sự nghiêm khắc của ba mẹ và đã tự mình sống trong cuộc sống mà mình mong muốn. Điều đó có lẽ cũng đã chứng minh tôi thực sự khôn lớn hơn. Không phải là trưởng thành để có thể tự lập trong cuộc sống mà là sống có trách nhiệm hơn với bản thân và gia đình mình.

  • Kết bài:

Sẽ không bao giờ bạn thực sự không lớn nếu bạn không tự mình làm mọi việc. Ba mẹ đã rất vất vả, đừng để ba mẹ phải lo lắng và làm thay bạn những việc mà bạn có thể tự làm được. Nếu bạn chưa nhận ra trách nhiệm đó nghĩa là bạ chưa không lớn đấy.


Tham khảo 5:

Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi năm nay đã mười ba tuổi và đang học lớp Tám tại một trường Trung học cơ sở. Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh một con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăng xăng khắp nhà…

Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi thấy cơ thể mình đã cao lớn hơn hẳn những ngày còn bé. Mỗi con người có sự cảm nhận về sự khôn lớn không giống nhau và chắc rằng tất cả cũng phải công nhận rằng đến mỗi độ tuổi, ý thức sẽ chuyển biến khác đi. Nhớ lúc bé, tôi thường hay khóc nhè, biếng ăn, mẹ đã rất mất công dỗ dành, mất rất nhiều thời gian, có khi bỏ cả công việc đế lo miếng ăn cho tôi. Thế nhưng, cái đầu óc non nớt kia của tôi đâu có nghĩ được như thế.

Lúc bé, tôi thường hay giận mẹ về những chuyện nhỏ nhặt như không mua đồ chơi cho tôi trong khi tôi đã có rất nhiều, chưa chơi hết. Nhưng đến bây giờ, đã là học sinh lớp 8, tôi đã ý thức được một cách rõ ràng tình yêu thương của mẹ dành cho mình. Những cử chỉ quan tâm của mẹ làm cho tôi cảm động, làm cho tôi cảm thấy có lỗi khi làm những việc sai trái với mẹ. Tôi thương mẹ rất nhiều, thương mẹ vô bờ và muốn mình trở thành một đứa con ngoan, đứa con hiếu thảo.

Theo năm tháng, suy nghĩ của con người cũng có phần thay đối. Bây giờ tôi không còn thích những nơi quá ồn ào, dông đúc; không còn thích những trò chơi như nhảy dây, đánh đùa mà hồi nhỏ rât mê; không còn thích những bộ phim hoạt hình mà thưở bé tôi thường ngồi dán mắt hàng giờ vào ti vi mà ngược lại, tôi bắt đầu chú ý đến những bộ phim tình cảm,… Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn, thích ngồi hàng giờ ngắm một cơn mưa buồn về chiều.

Chỉ vài năm trước thôi, tôi sè sẵn sàng làm bất cứ việc gì chỉ đơn giản là vì tôi muôn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều dược tôi suy nghĩ, chọn lọc kĩ càng hơn. Tôi thây mình đã khôn lớn. Có ai đó đã hỏi tôi: “Bạn nghĩ gì về tương lai của mình?”. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã sẵn sàng trả lời: “Việc tương lai thì cứ đế sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu” nhưng giờ đây, tôi biết tất cả những gì tôi học và làm hôm nay sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến mai sau vì nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá đế tôi mở cánh cửa tương lai cua chính tôi.

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sông. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ, sự giáo dục của thầy cô. Tôi đã lớn thật rồi!

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.