Kể lại những kỉ niệm đáng nhớ trong lần về thăm quê nội.
Quê nội của tôi ở tận Gò Công tỉnh Tiền Giang. Vì xa thành phố quá nên chẳng mấy khi tôi được về thăm. Vì thế, mỗi lần được nghỉ hè về quê đối với tôi thật hạnh phúc.
Trên đường về quê chứa đầy những vui khiến tôi quên đi những mệt mỏi khi đi xe. Đi trên con đường đất gập ghềnh sỏi đá, ngồi trong xe nhìn ra xa, là cánh đồng lúa rộng bao la mang màu xanh của mạ non. Xa xa, một vài chú bò đang khoan thai gặm cỏ. Do quê tôi ở Gò Công nên phải chạy xe hơn 3 tiếng mới tới nơi, cuối cùng con đường đến cũng hiện ra ngay trước mắt tôi. Nhà ông bà nội tôi nằm trên một con đường nhỏ, ô tô không đi vào được. Nên gia đình tôi phải rất vất vả để chuyển hết đóng đồ đem từ thành phố xuống.
Nhà ông bà lợp mái ngói đỏ, mang màu rêu phong cổ kính. Trước nhà là một mảnh vườn nhỏ, là nơi ông em trồng rau và nuôi gà. Cạnh đó là một cái ao chứa đầy cá. Sau khi chuyển đồ vô nhà xong ông bà dẫn gia đình tôi ra vườn hái trái cây. Vườn ông tôi có rất nhiều loại trái cây khác nhau nào là: cốc, ổi, xoài,….
Tôi và anh hai hăng hái tìm những trái bự để hái ăn cho đã, ba mẹ tôi thì đi xung quanh vườn hái những trái vừa chín tới và chụp hình để khoe với mọi người. Sau đó, chúng tôi được bác Năm hàng xóm dẫn ra ao gần nhà để bắt cá và tép. Hai anh em đã thi đua với nhau xem ai bắt nhiều cá hơn sau ba mươi phút trôi qua, người chiến thắng chính là anh hai vì mỗi lần có con cá nào chạy ngang qua là tôi liền phóng lên bờ liền không dám bắt chúng. Gia đình tôi vui chơi tới chiều thì đi về.
Trên đường về nhà, tôi nhìn lên bầu trời nhìn thấy mặt trời lận thật là đẹp xung quanh cây cối thổi vi vú cùng với tiếng chim hót ríu rít nghe như một bản nhạc rất vui tai. Tối đến, bà cùng mẹ chuẩn bị bữa cơm thật thịnh soạn và đậm chất miền quê gồm những món sau: cá lóc kho, bông so đũa nấu canh chua, rau muống xào tỏi… Toàn cá, thịt và rau mà ông bà tôi trồng và nuôi ở trong vườn. Do gia đình tôi đã trải qua một ngày thật mệt mỏi nên đã ăn rất ngon miệng. Sau khi ăn xong, gia đình tôi cùng nhau đàn hát và ôn lại những kỉ niệm xưa.
Ngoài kia trên bầu trời đầy những vì sao chiếu sáng lung linh cùng khiến cho xung quanh tôi trở nên thật yên tĩnh. Thời gian cứ thế trôi qua đã tới lúc gia đình tôi phải tạm biệt ông bà để lên thành phố. Trước khi chia tay, ông tặng tôi cây đàn của ông và dặn: “Khi nào rảnh thì con nhớ lấy ra chơi nhé”. Món quà của ông như nguồn động lực giúp tôi phải học thật tốt để còn lần sau quay trở về quê thì tôi sẽ khoe với ông về thành tích học tập của mình. Mỗi lần về quê, tôi cảm thấy mình có thể quên đi những tháng ngày mệt mỏi khi đi học. Tôi mong hè tới thật mau để có thể về quê chơi với ông bà.