Kể lại những kỷ niệm ấm áp trong lần về thăm quê ngoại.
- Mở bài:
Tôi sống ở Sài Gòn, những dãy nhà cao tầng và những con đường lúc nào cũng ầm ầm xe cộ khiến tôi thấy nhàm chán. Bởi thế, quê ngoại xa xôi dưới những cánh đồng lúa xanh, cây dừa cao tít, dòng sông rộng không ngừng khiến tôi nghĩ đến. Nhiều lần, ngoại lên thành phố thăm chúng tôi chứ tôi có dịp về nhà ngoại. Một lần, tôi theo bác Sáu chở hàng về Bến Tre sẵn tiện ghé thăm ngoại, tôi có diệp nhìn ngắm đến no cả mắt vẻ đẹp của đồng ruộng và trải nghiệm cuộc sống ở nơi đây.
- Thân bài:
Xe rời khỏi thành phố bỏ lại sau lưng những tòa nhà cao tầng và cuộc sống náo nức. Ngoại ô thành phố không xanh tươi như tôi nghĩ. Những bãi đất hoang loan lỗ vết đào sới. Những bãi phế liệu bề bộn chất cao như núi khiến tôi thấy rùng mình. Tứ đó, tôi không muốn nhìn quang cảnh nữa, tranh thủ chợp mắt một lát cho khỏe. Xe dừng bác Sáu kêu tôi dậy. Mọi người hối hả xuống hàng tôi vẫn còn ngơ ngác.
Đẩy cửa ca-bin bước xuống, tôi ngạc nhiên vô cùng. Trước mắt tôi là một cánh đồng lúa xanh mênh mông bát ngát. Màu xanh của lúa non trải dài đến tít tấp chân trời. Tôi vô cùng ngỡ ngàng khi biết mình đang đứng giữa cánh đồng lúa bên bờ sông Tiền. Trước mắt tôi, màu xanh trải dài bất tận. Cánh đồng rộng dường như không có giới hạn nào. Tôi nhìn theo con sống lúa rượt đuổi nhau đến tận chân trời. Xa xa, hàng dừa cao vút, mấy lũy tre xanh che bóng những ngôi nhà nhỏ. Con kênh, dẫn nước thẳng tấp như một đường thẳng tấp như một đường thẳng kẻ ngang cánh đồng như nối chân trời với con sông Tiền.
Tiếng gọi của bác Sáu khiến tôi giật mình. Bác giục tôi lên xe vì chuyến hàng đã được bốc giỡ xong. Chiều tối hôm ấy, chúng tôi đánh xe ghé thăm nhà ngoại. Thấy tôi về, ngoài mừng lắm. Bữa tối hôm ấy ngoại đãi chúng tôi một bữa ăn nhớ đời biết bao món ngon vật lạ. Ngoại bảo: – Mấy khi các cháu xuống thăm, phải khoản đãi một bữa ăn cho biết hương vị Miền Tây. Thú thật những món ấy tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức.
Ấn tượng nhất với tôi nhất là món đuông dừa chấm nước mắm nhỉ. Những con đuông dừa xấu xí còn ngoe ngoảy ở trong xô tôi thấy cảm thấy kinh hải. Ông ngoại lấy tay bóc ra một con, dơ lên cao, cười khì khì bảo: – Các món này phải ăn lúc còn sống mới ngon. Nói rồi ông thả con đuông vào chén nước mắm, một tay cầm đũa nhấn chìm nó xuống một tay cầm sẵn quả sung non một cái phặc hết sức thích thú. Thấy ông ăn, tôi không còn muốn ăn thêm nữa dù trên bàn các món chưa được dùng bao nhiêu.
Đêm ấy, ngoại chuẩn bị dàng câu để ông, bác Sáu, chú Lâm và tôi đi câu. Chúng tôi xuôi suồng xuống ngã ba sông, buộc chặt con xuồng vào gốc tràm ngoại lập tức bày binh bố trận. Tôi ngồi cùng xuống với chú Lâm chờ đợi. Ngoại bảo muốn câu được cá thì phải lựa đúng chỗ câu mới có cá. Đây là ngã ba nơi con nước giao nhau, phù du nhiều, cá tìm đến ăn nhiều lắm. Trong lúc đợi cá cắn cau, ngoại kể cho tôi nghe biết bao nhiêu loại cá tôi cũng không nhớ hết nữa. Gió thổi mát quá lại bởi đi xe từ sáng đến giờ nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khuya ngoại gọi tôi dậy. Tôi dụi mắt thức dậy phía mạng xuồng một lưới cá lao xao. Ngoại ra hiệu cho tôi giữ im lặng vì cá đang cắn mồi. Trời ơi, không chỉ một con cắn câu mà có tới bốn năm con cùng một lúc. Ngoại bình tĩnh gôm mấy cái cần câu lại, rồi bất ngờ giật mạnh, năm con cá lao lên khỏi mặt nước cố tìm đường chạy trốn nhưng không thể nào thoát khỏi, lưỡi câu của ngoại tóm gọn 5 con cá chỉ trong vài nốt nhạc gỡ lưỡi câu khỏi miệng chúng rồi ném vào khung lưới.
Câu được cá to không có gì lạ. Nhưng cùng một lúc có thể giật 5 con cá như ngoại thì quả là chuyện xưa nay hiếm thấy. Đêm ấy 2 xuồng cân được 10kg cá. Bác Sáu mang cả về thành phố vì dưới quê cũng chẳng ai ăn. Dù không câu được con cá nào nhưng đó cũng là một chuyến đi đáng nhớ trong đời tôi.
- Kết bài:
Miền Tây huyền bí còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật mà tôi chưa từng biết đến. Chuyến đi ngắn ngủi nhưng đã giúp tôi có nhiều trải nghiệm thú vị và ý nghĩa. Nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ trở lại nơi đây với một hành trình vĩ đại.
- Miêu tả con đường nơi làng quê
- Kể lại những kỉ niệm đáng nhớ trong lần về thăm quê nội
- Trình bày sự bổ ích của chuyến tham quan du lịch đối với học sinh
- Kể lại một chuyến tham quan du lịch về miền đồng quê khiến em nhớ mãi
Tham khảo:
- Mở bài:
Tuổi thơ của tôi gắn liền với các khu phố sầm uất, nhộn nhịp, những con đường đông đảo người qua lại và các toà nhà cao dọc trời. Nhưng nhiều khi tôi lại muốn có được cảm giác thoải mái và không khí trong lành. Vì thế mà mỗi khi hè về tôi cảm thấy rất vui vì được về quê ngoại. Nơi có những điều mà tôi mong ước. Và cứ mỗi lần về là nơi đây đều để lại cho tôi những kỷ niệm khó quên. Đó là vào mùa hè năm ngoái , tôi và bố mẹ đã quyết định về quê.
- Thân bài:
Quê ngoại tôi ở Bến Tre. Đó là nơi mẹ tôi đã được sinh ra và lớn lên. Đường về khá xa, nhiều khi còn bị kẹt xe và phải tốn khá nhiều thời gian mới đến nơi. Đi xe khá mệt nên tôi đã ngủ một giấc, gần đến nơi thì mẹ gọi tôi dậy. Khi mở mắt ra thì đập vào mắt tôi chính là các cánh đồng và rất nhiều cây xanh chứ không phải là những toà nhà cao dọc trời nữa.
Xe dừng lại bên gốc đa già, mẹ giục chúng tôi xuống xe. Phía trước chính là con đường làng. Đi hết con đường này sẽ thấy nhà ngoại tôi. Trước nhà ngoại có rất nhiều loại trái cây do chính tay ngoại của tôi trồng như cây: cam, quýt, bưởi và rất nhiều loại hoa quả khác nữa. Đi lên thêm một khúc thì có một cái mương. Con mương này có rất nhiều cá bóng dừa.
Bến Tre vốn nổi tiếng là xứ dừa nên khi đi đến đâu cũng thấy có cây dừa trải dài vô tận. Mỗi khi có gió, các chiếc lá cây va vào nhau tạo nên tiếng xì xào, không còn tiếng xe cộ ồn ào và không khí nơi đây trong lành làm cho tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu khiến tôi quên hết mọi ưu phiền và áp lực như khi ở thành phố.
Lúc nào chúng tôi về quê ngoại, chị Thư cũng ra tạn cổng đón chà . Chị lấy xe đạp của mình để chở tôi đi vòng vòng chơi và thăm bà con lối xóm. Đến trưa hai chị em chúng tôi về ăn cơm. Mỗi lần về quê thì mợ tôi đều làm món cá kho và canh chua cho tôi. Đặc biệt là món cá, cá này do ngoại của tôi nuôi và cộng thêm được kho cùng nước dừa nữa tạo nên một hương vị vô cùng đặc biệt mà không nơi đâu có được cả. Dừa được cậu của tôi hái và để đó để mỗi khi khát thì uống. Trên thành phố bán dừa nhưng do để lâu nên không còn ngọt và mát bằng.
Ăn bữa trưa xong, tôi xin phép bố mẹ đi chơi với chị Th . Chúng tôi đi đến đầu làng thì gặp mấy đứa trẻ nhỏ đang chơi trò chơi dân gian. Nhìn chúng chơi tôi nhớ lại lúc nhỏ mình cũng chơi mấy trò chơi này. Bọn trẻ vô cùng cởi mở và hiếu khách, khi thấy tôi đang đứng nhìn thì một trong số lũ trẻ chạy lại rủ tôi chơi chung. Tôi đồng ý ngay. Có lẽ do lâu rồi tôi không chơi lại mấy trò này nên cảm thấy khá mới lạ. Mãi mê chơi nên tôi không biết trời đã tối từ khi nào. Tôi và chị Thư vội quay về nhà tắm rửa rồi ăn tối.
Bữa cơm sum vầy gia đình thật ấm áp và hạnh phúc biết bao. Ăn xong cả gia đình ngồi lại cùng nhau để kể chuyện của mình cho mọi người cùng nghe. Ngoài kia trên bầu trời có rất nhiều vì sao, những ngôi sao đó phát sáng chiếu muôn nơi. Quả nhiên những cảnh như vậy chỉ ở quê mới có. Trên thành phố do có quá nhiều bụi bặm và các toà nhà che khuất nên không thể nhìn thấy được cảnh tượng này.
Đến sáng hôm sau, chị tôi lại dẫn tôi đi câu cá. Mỗi lần về ngoại, tôi thấy mình như được trở về tuổi thơ của tôi. Tôi còn biết thêm nhiều điều về quê hương của mình nữa.
- Mở bài:
Chuyến đi năm ấy đã để lại trong tôi những kỷ niệm sâu sắc. Tôi nhớ mãi những hàng dừa xanh ngả bóng xuống dòng sông, đồng lúa bất tận và những con thuyền xuôi ngược trên sông, sóng nước dạt bờ. Tôi mong rằng năm nào ba mẹ cũng đưa tôi về chơi để được gần ngoại, thỏa thích ăn trái cây trong vườn và tham gia những chuyến đi câu thú vị.