ke-ve-mot-nguoi-ban-than

Kể về một người bạn thân thiết nhất của em

Kể về một người bạn thân thiết nhất của em

  • Mở bài:

Trong cuộc đời của mỗi con người, nhất là tuổi học trò thì một người bạn thân là cần thiết lại càng không thể thiếu. Người mà tôi muốn nói đến đó chính là Thư, cô bạn học chung với tôi hồi lúc tiểu học.

  • Thân bài:

Tôi và Thư quen nhau khi hai đứa được xếp vào cùng một lớp và cùng ngồi chung bàn. Lúc đó, mọi thứ với tôi rất xa lạ. Lớp mới toàn những bạn mới chuyển đến. Tôi không quen biết ai và cảm thấy lo sợ. ngày đầu tiên ở trong lớp tôi hơi ngượng ngừng. Những ánh mắt nhìn nhau bỡ ngỡ của các bạn học mới làm tôi ái ngại. Bỗng tôi giật mình khi có một bàn tay vịn vào lưng tôi. Tôi quay lại và nhận ra một co bạn gái. Đó là Thư.

Thư mỉm cười hỏi tôi đôi điều. Cậu ấy thật dạn dĩ, không như tôi luôn nhát sợ. Thư ngồi xuống bên cạnh tôi, chia cho tôi một phần chiếc bánh. Tôi rụt rè cầm lấy và cảm ơn thư. Cậu ấy lại cười bảo toi ăn đi.

Kỉ niệm ấy chóng qua, thoáng một cái đã hơn ba năm rồi. Thư là một cô bạn rất vui tính và hài hước. Mỗi lần nói chuyện với Thư, tôi cảm thấy rất vui và giải tỏa hết căng thẳng sau những giờ học mệt mỏi. Thư rất hoạt bát và cởi mở với tất cả mọi người. Bạn ấy rất hào phóng và tốt bụng luôn giúp đỡ các bạn trong lớp khi các bạn không hiểu bài và kèm các bạn ấy học giỏi hơn. Mỗi khi tôi không hiểu bài. Thư luôn là người bên cạnh giảng lại bài cho tôi rất cặn kẻ. Bạn ấy là động lực giúp tôi cố gắng học và đạt điểm cao.

Tuy chúng tôi là bạn thân của nhau nhưng cũng có nhiều lúc chúng tôi bất đồng và giận hờn nhau. Nhưng sau những lần đó, chúng tôi cảm thấy mình hiểu nhau hơn. Thư và tôi lúc nào cũng như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau,quần áo, giày dép, đồ dùng học tập cũng giống nhau.

Vào những ngày cuối tuần, chúng tôi thường hay rủ nhau chơi cầu lông ở sân nhà tôi. Thư chơi rất hay môn thể thao này. Chúng tôi thường hay hòa nhau vì thư hay nhường nhau. Nhiều lúc cũng có đứa thắng đứa thua nhưng tôi và Thư đã hứa với nhau trước khi chơi là ai thắng sẽ bao nước nên cho dù ai thua cũng cảm thấy vui chứ không buồn.

Một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong lòng tôi đó là một buổi tiệc sinh nhật thật bất ngờ do Thư chuẩn bị cho tôi. Bạn ấy đã cất công chuẩn bị bữa tiệc ấy cho tôi trong vòng hai tuần. Khi thấy chiếc bánh kem và các món ăn trên bàn do Thư làm, tôi rất vui mừng và không kiềm được nước mắt của mình. Thế là hai đứa cùng ôm nhau khóc. Bởi lẽ những gì Thư làm cho tôi trong ngày sinh nhật đã nói lên tình bạn thân thiết mà Thư dành cho tôi. Sau khi lấy lại được bình tĩnh chúng tôi đã cùng nhau thổi nến và ăn tiệc. Sau đó chúng tôi cùng nhau hát thật vui vẻ cho đến hết buổi tiệc.

Từ ngày Thư cùng gia đình sang Mỹ định cư, chúng tôi ít liên lạc với nhau. Thỉnh thoảng, Thư có nhắn tin và gửi tăng tôi một vài món quà. Tôi luôn quý trọng và giữ kĩ những món quà ấy. Tôi ước gì sau nà lớn lên, tôi có dịp sang ấy thăm thư. Dẫu biết rằng đó vẫn còn là một điều xa vời. Thời gian sẽ ủng hộ tôi.

  • Kết bài:

Sau này khi lớn lên, trong đầu tôi vẫn luôn ghi nhớ tình bạn thân thiết đối với Thư. Cho dù hai đứa không học chung với nhau nữa nhưng tôi vẫn trân trọng và luôn nhớ quãng thời gian hai đứa bên nhau và những hình ảnh của Thư vẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi.


Bài tham khảo:

Kể về một người bạn thân thiết nhất của em

  • Mở bài:

Ở trên đời, bạn bè thì nhiều nhưng bạn thân thì ít. Càng ít hơn nữa một người bạn có ảnh hưởng tích cực, giúp bạn nhận rõ ý nghĩa cuộc sống và thay đổi bản thân mình. Tôi có một người bạn như thế. Chúng tôi trở nên thân thiết và gắn kết với nhau sau bao nhiêu hoài nghi và xích mích.

  • Thân bài:

Khi nhà tôi sửa chửa, ba mẹ chuyển đến thuê một chung cư để ở tạm. Khi đến chung cư thì tôi mới nhận ra là nhà tôi lại sát gần nhà thằng bạn mà tôi rất ghét trong lớp. Tôi ghét cay ghét đắng nó. Cứ mỗi lần thấy cái bộ dạng lầm lì, im im không nói của nó là tôi không thể hiểu được. Ngày nào đi học nó cũng mặc mỗi cái áo sơ mi đã ngã màu và cái quần trong có vẻ đã sắp muốn rách. Đã vậy còn mang chiếc mũ lưỡi trai nhìn không khác gì mấy kẻ bụi đời.

Tôi thấy nó ở đây cũng đã lâu nhưng chẳng bao giờ thấy nó ra sân sau chơi. Tôi tự nhủ “Ôi cái thằng mọt sách đó học gì học lắm thế !” Tôi thì ngược lại, lười học hết sức. Cứ nhìn thấy sách vở là tôi chán chường. Cả đóng bài tập môn toán tôi vẫn còn vứt đó, chưa đụng đến bài nào. Và đó là lý do tôi ghét càng thêm ghét nó bởi vì mỗi lần thấy nó lôi bài vở ra trước mặt mẹ tôi là mẹ tôi chẳng mấy chốc lại lấy tôi so sánh với nó. “Con hãy xem kìa, Sơn Nam nó vất vả thế mà học giỏi. Còn con học hành chẳng ra gì”. Hay đại khái như “Học là phải giỏi. Học không giỏi thì học làm gì. Con hãy xem Sơn Nam nhà bên cạnh học ấy”.

Nhiều lúc mẹ gắt gỏng lên vì thành tích bê bết của tôi: “Sơn Nam nó học giỏi và được đi tham quan đấy. Cô giáo chủ nhiệm vừa gọi cho mẹ thông báo thành tích của con. Mẹ thấy thật xấu hổ về con” . Mẹ tôi rất hay cằn nhằn về tôi. Tôi không trách mẹ tôi vì mẹ đã rất yêu thương và lo lắng cho tôi. Mẹ luôn mong tôi học giỏi để sau này còn có sự nghiệp ổn định. Còn tôi chỉ thích chơi, không thích học.

Những ngày nó đi tham quan cùng với nhưng học sinh giỏi khác, tôi thấy thật bình yên. Cả hành lang trống trải. Mỗi ngày đi học về tôi không phải nhìn thấy cái dáng bước đi lầm lì của nó nữa. mẹ nó thường đi làm từ sớm nên cánh cửa nhà nó đóng chặt suốt cả ngày. Tôi cứ tưởng là đã chưa từng có nó ở nơi đây.

Hàng ngày, tôi rất hay bày trò chọc nó đủ thứ. Có lần chơi lớn giấu giày xong làm nó khóc lóc tìm khắp nơi với đôi mắt đỏ hoe sắp khóc rồi những lần khác nữa. Tôi bày trò trêu nó chỉ muốn nhìn thấy nó tức giận để phản kháng lại nhưng lần này đến lần khác tôi chỉ nhận lại là vẻ mặt mếu máo nhìn tôi rồi lại bỏ vào nhà.

Rồi khi đi tham quan về, nó mang quà sang nhà tặng tôi. Hôm đó, nó chỉ dám đứng trước nhà tôi mà không chịu gõ cửa. Mẹ bảo: “Sơn Nam qua tìm con kìa!”. Thế rồi tôi vô tình nghĩ ra trò mới tính trêu nó nữa, sau khi mở cửa, tôi tính dọa vứt những cuốn truyện tranh mà tôi biết nó thích vào thùng rác thì Sơn Nam vội nắm tay tôi và bảo: – Đây là dành cho cậu … Nó đưa tôi con búp bê xinh đẹp mà tôi vốn thích từ rất lâu, tôi tự hỏi tại sao nó lại biết tôi thích mà tặng? Chẳng lẽ những chuyện mà tôi bày ra trêu nó, nó không thù hằn gì sao?

Sau hôm đó, tôi ân hận với những gì mình gây ra, tôi chuộc lại những gì mình đã làm với nó bằng cách tiếp xúc và thân với nó hơn. Từ ngày thân với nó, nó kèm tôi học khiến thành tích học tập của tôi vượt trôi hơn kì trước. Mẹ tôi vui lắm nên tin tưởng giao tôi cho nó. Thân với nó rồi tôi mới biết nó không ra sân sau bởi vì trong nhà nó toàn là đồ điện tử đắt tiền nên nó chỉ ở trong nhà mà chẳng ra ngoài. Nó có tôi mà bớt lầm lì với mọi người hơn trước. Cứ thế tôi với nó thân nhau tận 5 năm.

Sau những năm tháng qua, điều tôi ân hận nhất là từng đối xử và nghĩ nó không hay. Thử thách của tình bạn là sự trợ giúp lẫn nhau trong nghịch cảnh và hơn thế, đó phải là sự trợ giúp vô điều kiện. Chân thật và thẳng thắn là bước đầu cần thiết làm nảy nở và củng cố mối quan hệ bạn bè tốt đẹp.

  • Kết bài:

Sơn Nam đã giúp tôi hiểu rõ điều ấy, vượt qua tình cảm ích kỉ của mình để phấn đấu học tập, để sống tốt hơn, biết sẻ chia, trân trọng cuộc sống. Tôi thấy mình trưởng thanh hơn, biết lo nghĩ cho người khác chứ không còn vô trách nhiệm nữa. Tôi hứa sẽ giữ mãi món quà đầy ý nghĩa. Nhưng cũng nhờ sự tha thứ của mẹ và của Sơn Nam tôi mới nhận ra mình ích và cần phải sống tốt hơn.


Bài tham khảo:

Kể về một người bạn thân thiết nhất của em

  • Mở bài:

Chắc hẳn trong mỗi người chúng ta ai cũng bạn. Mỗi người chúng ta cũng sẽ có rất nhiều người bạn trong thời đi học hay lớn lên đi làm trong cuộc sống chúng ta cũng sẽ có bạn bè. Thời đi học tôi cũng có một tình bạn rất đẹp nhưng mọi thứ sẽ không tồi tệ nếu như tôi không mắc sai lầm này.

  • Thân bài:

Đó là vào một ngày đẹp trời, lớp tôi vẫn diễn ra như bao ngày. Bỗng nhiên, thầy giáo chủ nhiệm bước vào và nói: “Các em chú ý! Hôm nay, lớp chúng ta có học sinh mới”. Cả lớp đều hào hứng và tò mò không biết là bạn nào. Khi bạn ấy bước vào, mọi luồng sáng như chiếu vào bạn ấy. Gương mặt sáng cùng với làn da trắng trẻo thu hút mọi ánh nhìn củ lớp học.

Các bạn nam trong lớp ai cũng mong muốn bạn ấy ngồi kế mình nên khi thầy quyết định cho bạn ấy ngồi ở đâu cũng rất đắn đo, suy nghĩ. Tôi là một học sinh rất thân thiện và hoạt bát trong lớp nên liền kêu bạn ấy vào ngồi kế mình nên thầy đã cho bạn ấy vào ngồi. Có lẻ do bạn ấy mới chuyển lên thành phố nên còn rất nhiều điều bỡ ngỡ và rụt rè. Tôi liền hỏi: “Bạn tên gì?” Bạn ấy e thẹn trả lời: “Mình tên Như”. Sau những lời chào hỏi đó Như cũng ngồi vào bàn và học.

Tới giờ ra chơi, tôi cũng đi chới với các bạn trong lớp nên cũng không quan tâm mấy đến Như. Khi tôi lên lớp sau giờ ra chơi, tôi thấy bạn ấy cũng ngồi một mình và không nói chuyện với một ai. Đến giờ ra về, bạn ấy cũng lủi thủi đi về một mình và không giao tiếp với một ai trong lớp. Rồi cứ thế mỗi ngày trôi qua đến nay đã là một tuần bạn ấy học chung với lớp nhưng vẫn không có giao tiếp với một ai.

Cho đến một ngày, khi ra về tui liền lét lút đi thep sau bạn ấy và bạn ấy không hề hay biết gì. Khi tới nhà bạn ấy, trước mắt tôi đó là một ngôi nhà trọ bình thường không mấy tiện nghi chỉ đủ cho hai đến ba người ở. Sợ Như sẽ phát hiện ra, tồi liền núp sau bụi cây nhìn lén qua khung cửa sổ xem bạn ấy đang làm gì. Bổng nhiên, có một tiếng động lạ phát ra từ phía nhà của Như, tôi lén nhìn thì thấy ba Như đang say sỉn và đánh đập mẹ con Như một cách tàn bạo. Bạn ấy khóc rất nhiều và quỳ cầu xin ba với gương mặt tuyệt vọng.

Lúc này, tôi nhanh trí gọi bác hàng xóm kế nhà nhờ sự giúp đỡ. Bác ấy liền chạy qua và can ngăn. Thế là Như đã thấy tôi và hốt hoảng hỏi: “Bạn đang làm gì ở đây thế?” Tôi ấp úng trả lời: “Tớ….. tớ chỉ muốn biết nhà bạn ở đâu và muốn nói chuyện với bạn thôi”. Như liền kéo tôi ra ngoài và nói với vẻ mặt tức giận: “Tôi không muốn thấy bạn ở đây nữa bạn đi về đi”. Tôi liền ra về và trong lòng nghĩ: “Mình chỉ tới và giúp đỡ bạn ấy thôi sao bạn ấy lại tức giận với mình?”

Sáng hôm sau, tôi liền dẫn bạn ấy ra sân và nói chuyện vì muốn xin lỗi và mở lòng với Như hơn. Như liền kể tui nghe mọi chuyện, sau khi biết được hoàn cảnh của Như, tôi rất thương và tội nghiệp cho số phận của bạn ấy. Sau ngày hôm đó, tôi thường nói chuyện với Như nhiều hơn trước. Dần dần, chúng tôi dần trở nên thân thiết với nhau hơn. Có chuyện gì vui hay buồn chúng tôi đều tâm sự cho nhau.

Vì Như học rất giỏi lại còn xinh đẹp nên các bạn nữ trong lớp luôn tìm mọi cách để nói xấu Như và khiến cho tôi ghét bạn ấy. Vốn dĩ ai cũng biết tôi và Tiến quen nhau được một năm nhưng hôm nay bạn ấy lại nhắn tin chia tay tôi. Cả thế giới đối với tôi như tối sầm xuống. Như liền tới nhà và an ủi tôi. Sáng hôm sau khi đi học, các bạn nữ trong lớp liền kéo tôi lại và đưa tôi xem những bức hình. Tôi cũng tò mò và xem thử thì đập vào mắt tôi là hình Tiến đang ôm Như. Tôi tức giận và tiến tới chỗ Như hỏi cho ra lẽ. Như chối và cố gắng giải thích cho tôi nghe nhưng tôi không tin và rất hận Như.

Sau vụ việc đó, tôi luôn cùng các bạn nữ trong lớp hết lần này tới lần khác tìm cách hại Như. Đến mức bạn ấy phải nhập viện vì sốt nặng. Cho đến một ngày khi biết được sự thật là do các bạn nữ bày ra tôi rát hụt hẫng và thấy có lỗi với những việc mà mình đã gây ra cho Như. Tôi trách lòng mình: “Đáng lẻ phải tin tưởng lời bạn mình nói”. Đó là một cảm giác không thể tả được và một khoảnh khắc mà tôi mãi mãi không bao giờ quên. Những kỉ niệm đẹp giờ đây còn đâu chỉ có những nỗi buồn trong tôi.

  • Kết bài:

Các bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn đi học, đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người. Chúng ta hãy lưu giữ và tạo những kí ức đẹp đẻ cho nhau. Để mai này khi nghĩ lại sẽ rất vui và hạnh phúc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang