Một bông hoa dại
Một bông hoa dại thôi em
Cũng ngan ngát cả hương thơm đất trời
Anh xin em một nụ cười
Cho đời vẫn mãi hoa tươi bốn mùa
Anh yêu trời đất mang mang
Và yêu hết cả thế gian cơ hồ
Yêu hơ, yêu bướm, yêu thơ
Và yêu em nữa cho khờ dại thôi!
Mùa xuân rủ gió đi chơi
Anh lang thang khắp đất trời tìm em
Mùa hè gọi nắng mưa lên
Anh về mắc võng chờ em giữa trời
Mùa thu trải chiếu mây ngồi
Nhìn thiên hạ cứ bồi hồi nhớ thương
Mùa đông dạo khúc vô thường
Thấy em thấp thoáng bên đường cỏ hoa.
Từ Xuân Lãnh 2007
(Trích trong tuyển tập “Thơ hay 3 miền, tập 2”, trang 1130, NXB Văn hóa Thông tin, 2013)